Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Giản Ninh tắm xong tới giường nằm xuống, phát hiện điện thoại có một tin nhắn cách đây mười lăm phút.
【 Về đến nhà rồi? 】
Cậu vội vàng hồi âm: 【 Tới rồi, vừa mới tắm xong. 】
Đối phương gần như là trả lời trong vài giây: 【 Em chỉ cần trả lời chậm một phút nữa thôi là tôi đã quay lại rồi đấy! 】
Giản Ninh trên mặt lộ ra ý cười, nghĩ nghĩ lại hỏi: 【 Còn cậu, về tới nhà chưa? 】
【 Sắp rồi, mười phút nữa là đến. 】
【 Vậy cậu lo lái xe đi, tôi ngủ trước. 】Giản Ninh sợ làm Mục Ngạn phân tâm, không dám nói nhiều hơn nữa.
【 Ngủ ngon. 】
Ngắn ngủi vài câu, Giản Ninh lại lăn lộn nhìn đi nhìn lại thật lâu, cậu lại nghĩ tới cái ôm trong bóng tối kia, trong lòng dậy sóng như thuỷ triều, không ngừng tuôn trào ra.
Cậu nghĩ lúc mới quen Mục Ngạn, đối phương thật giống như con sư tử con mới bộc lộ tài năng, không có chút nào sợ hãi, sức sống vô hạn, cả ngày đi học, còn có thể chơi bóng rổ thêm một giờ đồng hồ, nhất là khi y cảm thấy hứng thú với thứ gì đó, sẽ vô cùng tỉ mì thăm dò, tỷ như Giản Ninh.
Mục Ngạn trước đó chưa bao giờ lên lớp tự học vào buổi tối, đánh bóng rổ xong liền trở về nhà, nhưng từ sau khi quen biết với Giản Ninh, phá lệ ngày nào cũng tới lớp tự học vào buổi tối, đánh bóng xong sẽ đi mua cơm buổi chiều, một thân toàn mồ hôi mà trở về lớp học chép bài tập, còn không quên mua cho Giản Ninh nhiều đồ ăn ngon làm hối lộ.
Mục Ngạn ngồi sau Giản Ninh, mỗi lần đều nhắm đúng vị trí ngăn kéo của Giản Ninh mà bỏ cơm nắm vào, một bên lấy bút chọt chọt bả vai của Giản Ninh: “Cậu không phải không ăn cơm đấy chứ, tại sao lại gầy trơ xương như thế này.”
Giản Ninh không để ý đến y, y lại lấy chân đá lên ghế của Giản Ninh: “Tôi giúp cậu kiểm tra một chút bài tập.”
Giản Ninh sắp bị người này phiền chết, cũng không quay đầu lại mà đem bài kiểm tra ném ra phía sau.
Mục Ngạn không tập trung làm bài tập, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cái cổ mảnh khảnh của Giản Ninh, một đoạn cổ lộ ra thật trắng, mặt trên còn thấy rõ cả đốt xương nhô ra, bỗng nhiên y rất muốn… Vì thế Mục Ngạn nâng người lên phía trước, tiến đến đằng sau tai của Giản Ninh nhỏ giọng gọi: “Giản Ninh…”
Giản Ninh bị nhiệt khí phun bên tai sợ tới mức run rẩy, trên cổ nổi lên một mảng da gà, hung hăng quay đầu lại giận dữ trừng Mục Ngạn: “Cậu làm gì!”
Mục Ngạn nhìn thấy lông mi của Giản Ninh gần trong gang tấc, nuốt nuốt nước miếng: “Mới vừa cho cậu cơm nắm đã ăn chưa? Tôi đói… Chia tôi một nửa đi.”
“…” Giản Ninh cảm thấy tên này nhất định là có bệnh.
Mục Ngạn lượng vấn động lớn, tiêu hoá cũng mau, cuối cùng nguyên phần cơm vẫn là vào bụng của y, y có chút ngượng, sau giờ tự học buổi tối liền chạy đi mua thêm một đống đồ ăn nữa, sau đó cùng Giản Ninh đi đến trạm xe buýt.
Trường học cách trạm xe rất xa, dọc đường đi Mục Ngạn luôn nói không ngớt, từ bóng rổ tới phim truyền hình, lại từ thầy giáo dạy toán hói đầu tới thư tình của nữ sinh lớp bên cạnh, Giản Ninh phần lớn chỉ nghe, tới cuối chuyện sẽ nói hai câu. Thỉnh thoảng không nói chuyện, Mục Ngạn sẽ đem tai nghe cắm vào điện thoại đưa cho Giản Ninh, cho cậu nghe những bài hát mà y thích nhất.
Đoạn đường kia, Mục Ngạn bồi bên cạnh Giản Ninh đến khi tốt nghiệp.
Giản Ninh cũng không nói rõ được chính mình là vì cái gì lại chấp nhận Mục Ngạn, cậu nghĩ, không có ai sẽ cự tuyệt một người đối với chính mình tốt như vậy, chỉ là thời gian tốt đẹp ấy quá ngắn ngủi, cậu còn chưa kịp từ thế giới của mình thoát ra, đối phương đã rời khỏi.
Giản Ninh càng nghĩ càng tỉnh táo, rõ ràng bản thân mệt muốn chết, nhưng đầu óc lại nhớ rất rõ về những thứ trước đây, cậu thậm còn nhớ tới cái ôm trong chuyến tàu vào đêm đông, nụ hôn trên xe buýt không có người, còn có hơi thở gấp gáp dưới cầu thang tối đen.
Cậu căm giận mà đem đầu vùi vào trong gối, ngăn chặn dục vọng trong cơ thể toát ra. Mục Ngạn chính là tai hoạ.
Giản Ninh ngày hôm sau mê man tỉnh dậy, tối hôm qua thật vất vả mới ngủ được, sau nửa đêm lại mơ thấy giấc mộng hoang đường, rốt cuộc vẫn là không tránh khỏi kết cục đi giặt quần lót.
Cậu chuẩn bị thật tốt bữa sáng cho Ninh Tiệp, chính mình lại không kịp ăn, qua loa rửa mặt một phen liền chạy vội ra khỏi cửa.
Mục Ngạn đứng dưới lầu gặm bánh bao uống sữa đậu nành, chỉ nghe thấy trên lầu truyền tới một trận dồn dập tiếng bước chân vang lên, Giản Ninh tựa như con thỏ nhảy vọt ra ngoài, ngay cả Mục Ngạn đứng canh giữ cửa cậu cũng không nhìn thấy. Y không thể không đuổi theo, một tay túm lấy người.
“Mới sáng sớm, chạy cái gì.”
Giản Ninh nhìn thấy y liền hoảng sợ, đầu óc còn có chút lộn xộn, sững sờ vài giây hỏi: “Cậu… Tại sao lại ở đây?”
Mục Ngạn nghĩ thầm rằng, địa chỉ nhà đều bị tôi biết rồi, tôi còn có thể để em chạy nữa sao?
“Đưa em đi làm, đã ăn sáng chưa?”
“Chưa…” Giản Ninh mặc cho Mục Ngạn kéo mình tới trước xe, nửa đẩy nửa ôm mà ấn vào trong xe.
“Vậy vừa lúc, mua cho em một phần.” Mục Ngạn khởi động xe, nhìn thấy Giản Ninh còn ngây người, có chút buồn cười, nhéo nhéo mặt cậu, “Tối hôm qua làm chuyện xấu gì, đến bây giờ còn chưa tỉnh.”
Giản Ninh nhìn tới trên mặt của Mục Ngạn, lại nhớ tới giấc mộng ngày hôm qua, mặt liền nóng, quay sang chỗ khác không nhìn y nữa.
Mục Ngạn bị phản ứng của Giản Ninh làm cho bất ngờ không kịp phòng bị, trong lòng thầm mắng hai câu, hít sâu một hơi ở cuốn sổ ghi nhớ đặt lại một nét bút, sau này sẽ đồng thời tính xổ một lần.
Buổi tối Mục Ngạn theo thường lệ đi đón Giản Ninh, y ở nhà hàng của Giản Ninh ngồi chồm hổm nhiều ngày như vậy, sớm đã thăm dò ra được từ trên xuống giờ tan tầm của Giản Ninh, hiện tại đang ở xa xa trên đường cái quan sát Giản Ninh từ trong nhà hàng đi ra, tắt đèn.
Giản Ninh hình như là bị mặt đất ẩm ướt làm cho trượt chân một chút, bày ra tư thế rất buồn cười, dừng lại thở sâu một hơi, đầu tiên là nhìn bốn phía, thấy không ai nhìn cậu, lại giận hờn hung hăng lấy cây lau sàn kéo qua kéo lại.
Mục Ngạn nhìn thấy liền bật cười ra tiếng, Ninh Ninh của y một chút vẫn không hề thay đổi, căn bản không thể giả bộ làm người xấu được.
“Ngại quá nhà hàng chúng tôi đã đóng cửa rồi.” Giản Ninh nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không quay đầu lại mà nói, lại phát hiện phía sau không có phản ứng, liền xoay người lại, “Mục Ngạn?!”
“Tôi đến đón em, bên ngoài trời mưa rất lớn.” Mục Ngạn cầm dù không ngừng nhỏ nước mưa tí tách xuống, đứng ở cửa hướng về phía cậu mỉm cười.
Giản Ninh không muốn gây phiền toái cho Mục Ngạn, bởi vì cậu còn có rất nhiều chuyện chưa giải quyết, cậu cũng không thể vứt bỏ rối rắm mà cùng Mục Ngạn ở chung một chỗ được. Nhưng Mục Ngạn đang đứng ở đó mỉm cười với cậu, cậu liền không có biện pháp nào.
Ở một bên nhìn thấy hết thảy toàn bộ quá trình Ny Ny trợn mắt há mồm, tú ân ái, thiệt ghê gớm!
Mục Ngạn kiên trì muốn đưa Giản Ninh lên lầu, ô của y toàn bộ đều che trên đầu Giản Ninh, chính mình bị xối ướt nửa người, ống quần cũng dính lên đùi, nước chảy thành giọt.
Giản Ninh lấy khăn đưa cho y sát quần áo, nhìn thấy y không ngừng hít mũi, nhịn không được nhíu mày: “Cậu có muốn vào trong tắm một cái rồi thay quần áo sạch sẽ không? Thế này sẽ bị cảm mất.”
Mục Ngạn đương nhiên cầu còn không được, y đem nước trên mình sát vài cái đến khi thấy ổn rồi mới đi vào, đứng ở trước cửa lặng lẽ đánh giá bên trong. Nhà của Giản Ninh rất nhỏ còn có chút đơn sơ, liếc mắt một cái đã xem xong toàn bộ, vôi bong ra từng mảng trên vách tường, nền nhà gạch tráng men, phòng khách nhỏ đến không thể bỏ nổi một cái sô pha, gia dụng đại khái đều là của chủ cho thuê để lại, đều có chút niên đại.
Mục Ngạn trong lòng có chút chua xót, muốn tiến tới ôm Giản Ninh một cái, cửa phòng bên cạnh bỗng nhiên mở ra.
“Ninh Ninh, là con sao?” Ninh Tiệp ló ra một cái đầu, nhìn thấy bên cạnh Giản Ninh còn đứng một người đàn ông nữa, sợ tới mức thốt lên một tiếng: “Ninh Ninh, người này là ai vậy!”
“Mẹ, không cần sợ, cậu ta là bạn của con.” Giản Ninh vội vàng đi qua nhỏ giọng trấn an.
“Không cần, không cần…Xú nam nhân, không cho vào cửa! Cút, cút ra ngoài!” Ninh Tiệp vung cánh tay, hướng về phía Mục Ngạn chửi đổng lên.
Mục Ngạn vốn còn định gọi một tiếng dì, hiện tại liền nghẹn lại trong họng, nhiều năm trước y đã từng gặp qua Ninh Tiệp vài lần, đều là lúc đưa Giản Ninh về nhà, nhưng hiển nhiên Ninh Tiệp đã không còn nhớ rõ y nữa.
“Ngại quá, mẹ của tôi… Tương đối sợ người lạ.” Giản Ninh cố gắng ôm lấy Ninh Tiệp, quay đầu nhìn Mục Ngạn nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, cậu đi trước đi…”
“Không sao, tôi hiểu… Tôi đây đi trước.” Mục Ngạn muốn tới xoa đầu Giản Ninh, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Mục Ngạn đứng yên lặng ở trước cửa Ninh gia rất lâu, phía sau cánh cửa còn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nháo của Ninh Tiệp, rất lâu cũng chưa có ngừng. Y có chút không muốn nán lại đây nữa, trong lòng phảng phất như có cái cưa xén qua xén lại chậm rãi dằn vặt y. Y đột nhiên không muốn biết mấy năm nay Giản Ninh đã trải qua những chuyện gì, làm sao trở thành như vậy, y chỉ hối hận mất nhiều năm như vậy mới tìm được Ninh Ninh.