Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Giản Ninh ngày thứ ba đi làm, Ny Ny vẻ mặt thần bí đem cậu kéo vào một góc: “Em nói với anh, soái ca kia hôm qua lại tới nữa!”
“Soái ca? Soái ca nào? Đàn ông trong mắt em ai chẳng phải là soái ca.”
Ny Ny vỗ vỗ ngực: “Thật tốt quá thật tốt quá, anh cuối cùng cũng bình thường rồi… Phi! Chính là cái đôi trai đẹp gái đẹp trước kia a, là cái anh chàng gọi anh đó.”
Giản Ninh sửng sốt, sau đó lại tiếp tục làm việc: “Vậy thì có gì đâu kỳ quái, em không cho người ta đến à.”
“Không phải! Em cảm thấy y tới là tìm anh đó!” Ny Ny nhìn thấy Giản Ninh ngừng việc trên tay, lại muốn đùa giỡn, sáp tới mà nói như thật: “Ngày hôm qua y đi một mình đến, vừa ngồi xuống liền nhìn xung quanh, sau khi chọn đồ ăn xong, còn hỏi em hôm nay sao không thấy anh, em nói anh hôm nay xin nghỉ phép, hỏi y có chuyện gì không y cũng không hé răng, kế đó ngồi chưa được mười phút đã rời đi, đồ ăn còn chưa có ăn qua a! Anh nói y như vậy còn không phải là tới tìm anh sao? Trời ạ… Y thật sự rất đẹp trai nha, em bị y nhìn chằm chằm chân đều muốn nhũn hết!”
Mấy câu phía sau Giản Ninh tự động lược đi, cậu khó hiểu nghĩ ngợi người đàn ông kia vì cái gì lại muốn tìm cậu, chẳng lẽ còn ghi hận bữa ăn ngày hôm trước. Nghĩ đến dĩa đồ ăn kia, cậu lại nhớ tới Mục Ngạn, Mục Ngạn cũng không thể ăn cay, ăn một lần trên mặt liền mẫn cảm nổi ra mấy hạt đậu nhỏ, muốn ôm cậu lại sợ lây bệnh, nghẹn đến một mặt oan ức.
Đang nghĩ ngợi, lại có khách tiến vào.
“Anh xem em nói đúng không, em đoán y sẽ còn tới tìm anh mà!” Ny Ny đè thấp giọng nói.
Giản Ninh ngẩng đầu lên vừa thấy, đúng thật là người đàn ông ngày hôm trước, đối phương cũng nhìn thấy cậu, sửng sốt một giây, lập tức mặt không biểu tình mà dời tầm mắt đi, tuỳ tiện chọn một chỗ ngồi xuống.
Giản Ninh cầm thực đơn đi qua, nghĩ nghĩ lại nhẹ giọng nói: “Chuyện hôm trước… thật xin lỗi, mặt của anh không bị làm sao chứ?”
“… Mặt?”
Không xong, khi nãy nhớ tới Mục Ngạn liền lỡ miệng nói ra mất… Giản Ninh vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải, tôi chỉ muốn hỏi anh lúc đó có bị dị ứng không?”
“Không có.” Người đàn ông biểu tình dịu đi một chút, vốn là khoé miệng mím thành một đường hiện tại đã hơi hơi hé ra.
Nói đến cũng lạ, lần này người đàn ông tới rõ ràng là đi một người, vậy mà lại ăn tốc độ của hai người, cơm nước xong còn gọi thêm một ly cà phê, chậm rì rì uống.
Giản Ninh nhìn thấy y có khuôn mặt giống Mục Ngạn, hồn vía lại bay mất, thiếu chút nữa còn mang đồ ăn sai bàn.
Thật vất vả trải qua thời gian cao điểm của nhà hàng, mắt thấy có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, Ny Ny bên kia lại xảy ra vấn đề, người của bàn ăn đó nói đồ ăn cùng hình ảnh không giống nhau, nói là lừa gạt khách, muốn nhà hàng bồi tiền lại, còn tóm lấy Ny Ny không cho đi.
Giản Ninh đã gặp qua nhiều chuyện như vậy, đi qua đem Ny Ny che chở ở phía sau, đối với khách hàng xin lỗi, dù sao bị mắng vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Mấy người kia hiển nhiên cũng chẳng phải tốt lành gì, cũng chẳng đem Giản Ninh gầy yếu để vào mắt, đem cậu đẩy ra lảo đảo sang một bên, còn muốn chửi ầm lên, đã bị mấy tờ tiền ném thẳng vào mặt.
“Nếu không cầm tiền cút đi, tôi liền báo cảnh sát.” Mục Ngạn đem tiền ném trên mặt bọn họ, lôi Giản Ninh đi ra bên ngoài.
Giản Ninh bị y kéo đến ven đường, còn đang đau lòng mấy tờ tiền kia: “Anh cần gì phải đưa tiền cho họ chứ! Để bọn họ mắng cho sảng khoái không phải tốt hơn sao, lại nói cũng không cần nhiều tiền đến như vậy…”
“Cậu nguyện ý, nhưng tôi thì không!” Mục Ngạn đưa lưng về phía cậu, nặng nề mà thở, một lát sau mới xoay người lại, “Giản Ninh, cậu một chút cũng không thèm để ý đến… cảm nhận của người khác.”
Giản Ninh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mắt cao hơn cậu nửa cái đầu, ngũ quan thiếu niên trong trí nhớ bây giờ đã nẩy nở toàn bộ, không còn bộ dáng ngây ngô nữa, đã từng động một chút là cười gian manh hiện tại chỉ còn lại thâm trầm, người khác có nhìn chăm chú cũng không đoán được tâm tư của y. Giản Ninh không dám nhìn kỹ, rất nhanh liền dời tầm mắt, cậu hô hấp dồn dập, trong đầu loạn thành một đoàn, thậm chí đã quên làm thế nào để mở miệng nói chuyện, một hồi lâu sau mới hít thật sâu một hơi: “…Mục Ngạn.”
Mục Ngạn tinh tế quan sát cậu mà đánh giá, tầm mắt kia khiến Giản Ninh cực kì bất an.
“Làm sao vậy, mới bảy năm, cũng đã nhận không ra tôi?”
Giản Ninh cúi đầu, như một đứa nhỏ có lỗi, hai tay để hai bên xiết chặt rồi lại buông ra, nhỏ giọng nói: “Ân… Cậu thay đổi rất nhiều, sợ nhận sai người…”
Cũng không dám nhận.
“Sợ nhận sai?” Mục Ngạn quả thực bị chọc tức đến bật cười, cậu ta dĩ nhiên đối với mình đã trở thành người có thể dễ dàng nhận sai sao. Y nhìn cánh tay nhỏ nhắn có thể dễ dàng bẻ gãy của Giản Ninh, hận không thể hung hăng cắn lên. Y đã chuẩn bị rất nhiều lời nói tàn nhẫn, cũng đã nghĩ không ít lần đến cảnh tượng hai người gặp lại nhau, nhưng thật sự đến khi gặp lại rồi, y phát hiện ngoại trừ thù hận, càng nhiều hơn chính là đau lòng.
Cuối cùng, y nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu không có cái gì để giải thích sao?”
Giản Ninh run lên một chút, cậu cảm thấy ngực thực khó chịu, nhưng cậu lại không dám mở miệng, cậu vô thố mà nhìn chằm chằm mấy con kiến dưới chân, thanh âm càng thêm yếu ớt: “Thật xin lỗi…”
Thật xin lỗi.
Mục Ngạn đợi bảy năm, lại chờ đến ba chữ này, tức giận đến biểu tình đều vặn vẹo. Y hít sâu một hơi, không nhịn được, oán hận trong bảy năm tích tụ lại, toàn bộ đều tràn ra. Y một phen chế trụ cằm của Giản Ninh, bắt buộc cậu nhìn về phía mình: “Vậy bạn học cũ kết hôn, có thể nể mặt mũi tới không?”
Giản Ninh nhìn y, nhìn thấy người trước mắt này có chút xa lạ, từ lâu đã không thuộc về cậu nữa, run giọng nói: “Chỉ cần cậu mời, tôi sẽ đến.”
Mục Ngạn hung hăng trừng mắt nhìn cậu, trong mắt như toát ra lửa, hồi lâu mới dữ tợn cười nói: “Vậy tôi đây phải cảm ơn cậu trước.”
Giản Ninh nhìn bóng dáng đi xa của Mục Ngạn, cảm thấy hốc mắt một trận chua xót, vội vàng xoa xoa hai mắt.
Thời điểm trở về, Ny Ny nhìn thấy bóng cậu liền vọt tới: “Anh đi đâu a! Em xém chút nữa là báo cảnh sát rồi đó… Anh cùng anh chàng kia quen biết sao? Mắt anh sao lại hồng như vậy…”
“A, là bạn học cũ, trước không nhận ra…”
“Bạn học cũ đẹp trai như vậy mà anh còn có thể quên được sao!”
“Ân… Đám người kia thế nào rồi?”
“Lấy tiền đi rồi, khỏi cần để ý làm gì, bạn học cũ của anh thật có tiền, đối với anh còn rất tốt.”
Giản Ninh cười cười, cậu tình nguyện người này không phải là Mục Ngạn, cậu tình nguyện vĩnh viễn cũng không gặp lại Mục Ngạn, nhưng lại có một tiểu nhân đắc ý cười to trong lòng, múa máy điên cuồng, chờ mong sự xuất hiện của Mục Ngạn.
Cậu rất nhớ Mục Ngạn. Mục Ngạn là ngọn nguồn tội ác của cậu, cũng là ánh sáng cứu rỗi của cậu.
Giản Ninh buổi tối trở về nhà, Ninh Tiệp lại hỏi ba cậu tại sao không trở về.
“Mẹ! Ông ta sẽ không trở về! Ông ta không cần chúng ta! Mẹ tại sao lại vì ông ta như vậy? Mẹ tại sao lại không đối mặt với sự thật kia chứ!” Giản Ninh rống lên với bà, cậu thống hận ba cậu, thống hận gia đình này, cũng thống hận chính mình vô dụng. Cậu rống xong liền hối hận, Mục Ngạn xuất hiện làm cậu cảm xúc đều không thể khống chế được, “Mẹ, thật xin lỗi, con không phải cố ý, con chỉ là nói đùa thôi.”
Ninh Tiệp bị kích thích, đã không còn nghe thấy cái gì, bắt đầu phát bệnh vừa khóc lại vừa nói: “Hắn là tên khốn kiếp! Là thứ xấu xa… Đàn ông đều không phải thứ tốt! Mày cũng vậy! Mày cũng không phải thứ tốt!”
Giản Ninh ôm lấy mẹ mình, chịu đựng mà không ngừng vuốt lưng bà, nhẹ giọng trấn an. Trước kia Mục Ngạn cũng sẽ ôm cậu an ủi cậu, cho cậu hi vọng, chính là về sau không còn nữa, Mục Ngạn không còn, hi vọng cũng không còn, chỉ còn chính cậu.
Người mà bọn họ yêu sẽ không còn trở về nữa.