Kể từ hôm đó, La Nhất Hiên thức thâu đêm suốt sáng cắm đầu vào học, dĩ nhiên cũng sẽ mặt dày hỏi bài Trương Tiêu Tiêu. Người khác chế giễu cậu không bằng nữ sinh, cậu chỉ cười lưu manh một tiếng, thua bà xã nhà mình chẳng có gì đáng xấu hổ.
Trương Tiêu Tiêu không chút do dự sử dụng bạo lực với cậu.
Thật ra La Nhất Hiên không phải kẻ ngốc không ai bằng, chỉ cần cậu tập trung, cô giảng qua là cậu sẽ hiểu. Ngoài ra, cậu rất đẹp trai. Mặc dù không biết cậu là người thế nào nhưng bề ngoài của cậu có nét lưu manh rất cuốn hút. Đôi mắt sáng ngời như tấm gương có thể phản chiếu rõ ràng bóng hình của cô, giống như cô là tất cả của cậu. Được người khác yêu mến là chuyện rất vui, huống chi người đó không hề đáng ghét.
Những lúc ở cạnh nhau, họ rất thoải mái.
Vì thế, mọi người kháo nhau rằng hai người đang hẹn hò.
Nghe thế, Trương Tiêu Tiêu rất tức giận, mặc dù trong lòng cũng thấy hơi ngọt ngào nhưng chưa kịp suy nghĩ vì sao ngọt ngào thì đã bị cơn giận vùi lấp.
Còn La Nhất Hiên vui đến mức quên luôn trời đất.
Thầy chủ nhiệm nhanh chóng báo chuyện này với phụ huynh của Trương Tiêu Tiêu. Lúc đầu, ông cứ nghĩ chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới Trương Tiêu Tiêu, nhưng sau đó thì thấy cuối cùng cô vẫn bị ảnh hưởng. Lần thi thử này, thành tích của cô đã sụt giảm.
Phụ huynh gay gắt yêu cầu hoặc là Trương Tiêu Tiêu chuyển lớp, hoặc là La Nhất Hiên chuyển đi, không ai có thể chấp nhận tiền đồ của con gái bị mất bởi một người dưng. Đối với họ, La Nhất Hiên chính là người dưng đó.
Trương Tiêu Tiêu nói: Thật ra không giống như mọi người nghĩ đâu.
La Nhất Hiên nói: Cháu muốn được yêu một cách quang minh chính đại.
Thế là họ không còn đường lui.
Ngày hôm sau, La Nhất Hiên chuyển lớp trong sự bất lực của mọi người.
Hết chương 6