Quý Tộc

Chương 8: Cầu xin sự vui vẻ




Hạ Nhất buông sách xuống, suy nghĩ một chút, có chút mệt mỏi, nhưng cũng không mệt lắm.

Cô lại nhìn Lan Dục, liền nhận ra đêm nay có chút không bình thường.

Từ khi anh trở về cho đến khi cô nằm trên giường, anh ôm cô, hôn cô, giúp cô tắm rửa, giúp cô mặc quần áo sấy tóc… Hắn lại không có tâm tư dục vọng đối với nàng?

Hơn nữa nhìn bộ dáng hiện tại hắn hỏi nàng, cũng thật sự hỏi nàng có phải muốn đi ngủ hay không.

Thành thật không giống Lan Dục.

Hạ Nhất có chút khó hiểu: “Tối nay anh không muốn làm tình với em sao?” ( Đèo: Ơ bạo zậy chị géi)

Lan Dục trầm mặc một lát, hỏi ngược lại: “Nhất nhất muốn làm tình với anh? “

Đến lượt Hạ Nhất trầm mặc.

Cô suy nghĩ một lúc và nói, “Anh đã không chạm vào em trong nửa tháng.” “

Hạ Nhất hiểu được dục vọng của Lan Dục đối với cô.

Bởi vì Lan Dục thường rất bận rộn, nhưng anh lại có dục vọng rất mạnh với cô, cho nên giải pháp chính là bắt được tất cả cơ hội rảnh rỗi có thể bắt được.

Đã nửa tháng trôi qua, tối nay trở về hẳn là bắt cô lên giường mới đúng.

Lan Dục nói: “Em nửa tháng nay đều bận rộn vẽ tranh, vất vả, phải nghỉ ngơi thật tốt. “

“Ồ.” Hạ Nhất nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn anh một lát, “Tiêu Ái nói, anh có nhu cầu sinh lý, em không thể một mực không để ý đến cảm xúc của anh. Nếu anh muốn, hãy đến đây, em sẽ làm. “

Lan Dục bị làm cho hoàn toàn không nói nên lời.

Kết hôn được sáu năm, anh yêu cô trước rồi cưới, cô đối với anh là tình yêu sau khi kết hôn.

Hai năm trước, ann có thể cùng cô hôn nhau nắm tay rồi ôm nhau, là trời ban hạnh phúc.

Hai năm sau khi kết hôn, bọn họ đã chính thức cùng nhau, và sau đó cô đã cho anh một hợp đồng về tần suất quan hệ, đặc biệt là về số lần.

Lan Dục một lần vì thế buồn bực.

Sau khi hợp đồng bị hủy bỏ, số lượng các ‘công việc’ nhà ở miễn cưỡng vượt qua mức độ.

Trong hai năm qua, những lần làm tình giữa họ đã đạt đến cảm giác thành công thực sự.

Hạ Nhất thấy Lan Dục không trả lời, suy nghĩ một chút lại nói: “Em cũng muốn. “

Người vợ thẳng thắn nhưng đáng yêu đến nổ tung.

Lan Dục luôn bị tính cách này của cô bức đến phát điên.

Hiếm khi cô chủ động cầu xin, thật ngốc khi để vuột mất cơ hội.

Dục vọng của Lan Dục đối với Hạ Nhất, khắc chế và phóng túng, từ việc tuân theo cảm xúc của cô.

Cô nguyện ý, anh trong nháy mắt động tình, nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô.

Hạ Nhất hai tay nắm lấy cổ áo tắm trước ngực Lan Dục, bị anh ôn nhu lại bá đạo vuốt ve đến mức tỉ mỉ lên tiếng.

Sau vài nụ hôn dịu dàng lại triền miên, Lan Dục buông cô ra, chống lại trán cô.

Ánh mắt Hạ như Hồng Hà sáng ngời, giống như một loại động vật nhỏ ngoan ngoãn nào đó nằm dưới sự bao vây của anh, trong hai con mắt sáng ngời là nụ cười lẳng lặng.

Lan Dục ngồi lên giường, ôm cô lại.

Hắn kéo dây áo ngủ ra, quần áo duy nhất từ đầu vai trượt xuống, lộ ra lồng ngực rộng lớn cùng đường cong cánh tay vững chắc.

Hạ Nhất trước kia nhìn anh thuần túy không mang theo dục vọng, về sau cô nhìn anh liền giống như anh nhìn cô, muốn, muốn ăn, muốn giao hòa, nghĩ anh cũng giống mình, không phân biệt nhau.

Lan Dục lại kéo dây áo choàng ngủ của Hạ Nhất ra, ngón tay dài từ cổ áo vươn vào trên vai nhẹ nhàng mở ra ngoài, áo choàng liền buông lỏng rơi xuống.

Tóc Hạ Nhất vừa đen vừa dài, lụa tơ tằm từ trên đỉnh núi tuyết trắng như ngọc rơi xuống.

Dưới ánh đèn nhu hòa, dung nhan của nàng trắng như tuyết, trên da thịt trắng nõn như sứ lóe lên ánh sao vụn.

Mái tóc đen che giấu phong tình, như ẩn như hiện vẻ đẹp mông lung, trêu chọc tâm hồn của Lan Dục.

Sự cám dỗ ly kỳ!

Hạ Nhất giơ tay sờ mặt Lan Dục, bộ dáng ngọt ngào, cong mày cười, trắng nõn, tất cả đều làm anh thỏa mãn.

Màu sắc bên trong đồng tử mị hoặc của Lan Dục chậm rãi nở rộ.

Anh nắm lấy hai tay cô vuốt ve trong chốc lát, không lạnh, ấm áp.

Điều dưỡng nhiều năm, không phải lúc trước khí huyết song hư thể hàn.

Lan Dục xoay người, để Hạ Nhất dựa lưng vào ngực anh rộng rãi rắn chắc, anh ôm cô từ phía sau.

Hai người nửa nằm giữa gối lông vũ cao gấp, một chút khoảng trống với nhau cũng không có.

……

Đặc biệt yên tĩnh, phảng phất có thể nghe thấy da thịt đang hô hấp.

Thân thể Hạ Nhất hơi vặn vẹo, cô chỉ có thể dựa vào nắm chặt cánh tay Lan Dục và không ngừng chui vào lòng anh để tránh bị tra tấn không cách nào tránh né.

Anh thủy chung không làm cô đau đớn, vuốt ve anh lại khiến cô muốn khóc.

Da thịt quyến rũ ẩn sâu trong lỗ hoa bị bật ra, đầu ngón tay linh hoạt bay lượn giống như anh múa trên đàn piano, hoa mắt hoa mắt không kịp tiếp nhận.

Hoặc chọn hoặc nhấn hoặc bóp hoặc xoắn, cắm vào và ra, tìm kiếm và quét trượt.

Lan Dục có được sự tao nhã và kiên nhẫn khiến người ta kinh ngạc.

Những chuyển động rõ ràng không bao giờ là phù phiếm; làm những điều tục tĩu nhất, nhưng thẩm mỹ trở thành nghệ thuật.

Bên trong hai chân Hạ Nhất không ngừng co rút co rút, mười ngón tay được cắt tỉa mượt mà bóp vào cánh tay cơ bắp cường tráng của hắn, hiện ra mười vết lõm tinh tế.

Chỗ riêng từng trận đau nhức chua xót kích thích, xuân thủy như thủy triều, đầm đìa vô tận, ngược lại càng siết chặt ngón tay bị ngậm sâu trong cơ thể, trở thành u cốc hút có sức sống, đói khát liều mạng hấp phụ.

Lại trống rỗng lại hư trải.

Hai viên sữa tuyết chồng chất kem trắng lần lượt bị anh dùng tay kia nhào nặn, véo véo, dùng sức nuốt vào bụng. Hai quả mận đỏ chót sừng sững như máu, nổi lên chấn động.  

Hạ Nhất muốn phát điên.

Lan Dục tuyệt đối sẽ không tốt hơn cô.

Cả hai đều ở trong sự hưởng thụ và tra tấn ngọt ngào rồi đau đớn cùng nhau.

Lan Dục hạ người xuống in dấu răng lên môi cô, sung huyết cùng trắng bệch đan xen. Toàn thân đều đổ mồ hôi nóng, bề mặt da bóng nhờn, có một tia sáng mờ nhỏ.

“Ừm… À… em không biết …A Dục…”

Thanh âm rò rỉ từ cổ họng vỡ vụn lộn xộn không chịu nổi.