Quý Tộc

Chương 3: Lần đầu tiên nhìn thấy




Mỗi năm Hạ Nhất như thường lệ, mua hai bó hoa loa kèn tươi ở cửa hàng bán hoa đến nghĩa trang để thắp hương cho bố mẹ.

Lúc trở về, vì cơn mưa rào ập đến đột ngột nên cô phải dừng lại.

Cô chạy đến một tòa nhà cao tầng để tránh mưa.

Trên phố, một chiếc xe cao cấp màu đen đang phóng nhanh rồi dừng lại ở khu vực đèn đỏ đang nhấp nháy.

Trên ghế sau của xe, Lan Dục chống chân, dùng tay chống cằm, trầm tĩnh nhìn về phía trước.

Một số tài xế taxi chờ khách ở đầu phố gần đó vây quanh trước mặt Hạ Nhất, không ngừng chào hỏi “Tiểu thư có muốn đi xe không?”

Hạ Nhất căng thẳng, cô né tránh tài xế taxi vây quanh cô, vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.

Cô ấy đã rơi vào tầm mắt của Lan Dục.

Trong lúc vô tình thoáng nhìn qua, lại trở thành một cái nhìn kinh hồng! (1)

(1) 惊鸿: Kinh hồng: chỉ sự bay lên nhẹ nhàng và đẹp đẽ của đại bàng hay thiên nga. Là một vẻ đẹp chỉ cần nhìn lướt qua là thấy có ấn tượng (Nguồn: Cộng đồng hỗ trợ editor)

Đèn xanh bật sáng, một chiếc ô tô sau đó phóng ra khỏi làn đường bên cạnh, không hề giảm tốc độ.

Tài xế đang định đạp ga, Lan Dục đột nhiên hạ giọng: “Dừng lại.”

Tài xế rất ngạc nhiên.

Trong cơn mưa, anh từ vỉa hè chạy tới chỗ Hạ Nhất đang đứng đối diện, trong nháy mắt đã trải qua nguy hiểm sinh tử.

Chiếc xe lao về phía cô, bên tai vang lên tiếng kêu kinh hãi.

Cô không bị đâm văng đi, chiếc xe gần như dừng lại, nhưng một chút quán tính vẫn khiến cô ngã xuống đất.

Ngay sau đó, cô chưa kịp phản ứng lại thì một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện bế cô lên.

Chủ xe đụng vào Hạ Nhất vội vàng mở cửa xuống xe đi tới, lại bị vệ sĩ của Lan Dục ngăn lại nói chuyện.

Hạ Nhất bị Lan Dục bế lên xe.

Lan Dục trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, khóe môi tựa hồ lộ ra một nụ cười giống như ảo giác, mở miệng nói một câu, chỉ có hai chữ.

“Đừng sợ.”

Một giọng nói không nhanh không chậm, bình tĩnh và thanh lịch độc đáo.

Anh đưa tay muốn giúp Hạ Nhất lau đi nước trên mặt.

Đột nhiên Hạ Nhất mạnh mẽ rụt về phía sau, toàn thân căng thẳng, vẻ mặt cảnh giác.

Cho dù cảm xúc của con người có rất nhiều mặt không hoàn hảo, đối mặt với những tình huống đột ngột như vậy cô sẽ phản ứng chậm chạp, nhưng chỉ duy nhất tiếp xúc cơ thể lại tuyệt đối nhanh nhạy từ chối. 

Lan Dục không chút để ý thu hồi tay mình.

“Đi thôi.” Lan Dục nhẹ giọng nói với tài xế phía trước.

Chiếc xe nổ máy và lao về phía trước.

“Anh là ai? Tôi không biết anh!” Hạ Nhất trừng mắt, cực kỳ kháng cự.

“Em bị thương.”

Trầm mặc ít lời, lạnh nhạt im lặng.

Hạ Nhất, một chiêu đã bị đánh bại.

Không có năng lực xử lý chuyện xảy ra nên cô bị đưa đến một dinh thự lớn.

Mở cửa xe cho họ là một thanh niên đẹp trai, nhìn thấy cô thì hơi ngẩn người.

Lan Dục phân phó: “Kêu người dẫn cô ấy đi thay quần áo, gọi bác sĩ đến.”

Người thanh niên trả lời, “Vâng, tiên sinh.”

Hạ Nhất cứng tay cứng chân bị mấy người giúp việc vây quanh mang đi.

Họ đổi cho cô một bộ quần áo mới, sau đó cô được đưa đến phòng khách.

Bác sĩ đã kiểm tra vết thương ở chân của cô.

Chấn thương nhỏ, không bị gãy xương, cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại.

Khử trùng và băng bó thuốc.

Hạ Nhất một mình ở lại phòng khách, cô cảm thấy kỳ quái đến lạ.

Cô ngồi đó, cả người vô cùng mệt mỏi, nhưng nhanh chóng bị những bức tranh trên tường thu hút.

Kỹ năng tuyệt vời, khéo léo kết hợp màu sắc một cách tuyệt đẹp đã kích thích đến tất cả các giác quan và thần kinh của cô.

Hạ Nhất là một họa sĩ, đặc biệt nhạy cảm với màu sắc khác thường và độc đáo, cô rất dễ bị đắm chìm trong thế giới đó.

Lan Dục đứng trên cầu thang nhìn xuống cô gái bên dưới.

Mộ Bách bên cạnh kinh ngạc trước sự tập trung của cô gái ở tầng dưới, ánh mắt kỳ lạ và mỹ lệ của cậu chủ nhà mình nhìn cô gái kia khiến cậu ta cảm thấy hơi rợn tóc gáy.