Dù cho phương thức của Lan Dục cao minh hơn những người khác.
Nhưng cô vẫn là một kẻ dị loài trong đám đông ngoài kia, rối loạn xã hội, thiếu hụt tình cảm, bệnh thần kinh, mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng và rối loạn ám ảnh cưỡng chế trước đám đông.
Tất cả những yếu tố đã định trước rằng, cuộc sống của cô luôn luôn khó khăn hơn những người phụ nữ khác.
Đối với sở hướng phi mỹ* Lan Dục mà nói, Hạ Nhất là thất bại duy nhất trong cuộc đời anh.
- Còn được hiểu là bất khả chiến bại, có nghĩa là sức mạnh đi đến đâu, mọi chướng ngại đều được loại bỏ.
Lan Dục đến quán cà phê nhiều lần, nhưng quan hệ với Hạ Nhất vẫn dừng ở quân tử chi giao*.
- Cuộc nói chuyện của quân tử ( quý ông lịch thiệp).
Muốn một người, có thể đến mức độ nào?
Trong lòng Lan Dục, đã u mê đến không lối thoát.
Anh khát vọng mỗi ngày mỗi phút mỗi giây đều nhìn thấy Hạ Nhất, nhưng Hạ Nhất không muốn gặp anh.
Người muốn gặp lại không muốn gặp mình, đây là một loại tra tấn.
Lan Dục không chịu nổi loại tra tấn này.
Kết quả của việc kiềm nén quá nhiều chính là buông thả bản thân.
Lần đó anh vừa từ nước ngoài trở về, lúc xuống máy bay trong nước đã là đêm khuya.
Anh vội vã đến quán cà phê.
Trong một quán cà phê tối tăm yên tĩnh, Tiêu Ái nửa đêm vì đói mà tỉnh, cái bong bóng ngái ngủ trên mặt cô vì sự xuất hiện đột ngột của Lan Dục.
Cả người cô cứng lại sau đó ly nước nóng tràn ra tay, cô nàng kêu như chọc tiết lợn.
Ánh mắt lạnh như băng của Lan Dục trực tiếp nhìn tới.
Tựa như bị đánh một cái, thân thể Tiêu Ái chấn động, thét chói tai đột nhiên dừng lại, toàn bộ sống lưng đều run rẩy lạnh lẽo.
Hơn nửa đêm tự nhiên Lan thiếu xuất hiện trong quán cà phê! …… Cô ấy sắp chết rồi!
Hạ Nhất đang ngủ rất ngon, bị tiếng thét chói tai của Tiêu Ái như cái còi xe vang bên tai cô.
Cô và Đường Lạc đều bị đánh thức.
Ánh mắt Lan Dục khi nhìn thấy Hạ Nhất xuất hiện phía sau Tiêu Ái liền lạnh hơn mấy phần.
Tiêu Ái lanh mắt nhanh chân chạy ra phía sau, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất mà lên án “Cục cưng không phải cố ý ai bảo anh dọa cục cưng.”
Lan Dục đi về phía Hạ Nhất, ánh mắt sắc lạnh trước đó chiếu vào Tiêu Ái nháy mắt thay đổi ôn nhu dịu dàng.
Anh không nói một lời liền ôm chặt Hạ Nhất.
Hạ Nhất còn đang mơ mơ màng màng, nhất thời cứng đờ.
Còn chưa đợi cô giãy dụa, Lan Dục bước vào phòng đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó đắp chăn cho cô kín mít.
“Xin lỗi, đã đánh thức em dạy.”
Vẻ mặt Hạ Nhất phức tạp, không cách nào hiểu nổi đêm hôm khuya khoắc anh ta xuất hiện ở đây làm gì.
“Tôi đến nhìn em một chút, nhưng lỡ đánh thức mọi người.” Lan Dục áy náy nói.
Hạ Nhất nhìn Lan Dục mặc âu phục, lời nói cùng dáng vẻ che chở ôn nhu ấy, làm cô chợt nhớ tới ba cô – một người trước kia vì công việc mà đêm khuya rất về, lúc nào ông cũng ngồi trước giường cô.
Nếu cô ấy thức dậy, cha sẽ nói với cô ấy rằng, “Nhất à, ba đánh thức con dậy sao.”
Hạ Nhất buồn bực không nói gì, tay nắm chặt tấm drap trải giường.
Trước kia, bất kể công việc có nhiều đến cỡ nào cha đều sẽ ghé phòng cô. Trên mặt rõ ràng mang theo mệt mỏi, nhưng lại lộ ra nụ cười rất ôn nhu hiền lành, nói với cô: “Ba không mệt, Nhất Nhất nhanh nhắm mắt ngủ đi con.”
Lòng ngực Hạ Nhất như bị tắc nghẽn, vừa đau lòng vừa ấm áp.
Lan Dục nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên trầm xuống của Hạ Nhất, hơi cúi người tỉ mỉ hỏi: “Em sao vậy? ”
Ánh mắt Hạ Nhất trong suốt nhìn chằm chằm Lan Dục nửa ngày, sau đó trông mong nói: “Anh, có mệt không? ”
Cô tức cảnh sinh tình, tự nhiên tỏ vẻ quan tâm đến người mà ngay cả chính cô cũng không hiểu nổi.
Lan Dục vô cùng kinh ngạc, dùng từ thụ sủng nhược kinh cũng không quá đáng.
Trong sự ngạc nhiên, anh ta mỉm cười từ từ. Ý cười treo ở khóe môi, duyên dáng nhu nhuận, hoa lệ kinh diễm hạ nhất.
“Tôi không mệt.” Anh đưa tay sờ sờ mặt Hạ Nhất: “Mau ngủ đi. ”
Hạ Nhất rất không được tự nhiên, giật giật môi, tựa hồ muốn nói cái gì đó, lại không biết mở lời ra sao.
Choáng váng một lúc, trong đầu cô nảy lên ý nghĩ “Anh ở đây sao cô dám ngủ.”, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào cô nguyện ý không mở miệng.
Sau đó Hạ Nhất dứt khoát xoay người, dùng tấm chăn che mình lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng cười thấp giọng của Lan Dục.
Hạ Nhất thật tâm nghĩ, mỗi lần anh ta cười lên cứ kỳ kỳ kiểu gì á.
Mới nghĩ như vậy, tấm chăn che ngang đầu cô bị dỡ xuống.
Lan Dục mỉm cười, nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: “Nhất Nhất, đừng che đầu lúc ngủ. ”
Anh thuận thế ôm lấy cô.
Cả người Hạ Nhất ngay cả tế bào bên trong cũng cứng ngắc.
Lan Dục rất nhanh buông cô ra.
“Chúc ngủ ngon.”
Đợi nửa ngày, Hạ Nhất mới quay đầu lại, phòng đã không còn bóng dáng Lan Dục, cửa phòng lẳng lặng đóng lại…