Lan Dục nằm giữa hai chân Hạ Nhất, dùng hai tay xoa xoa phần thịt ở bên chân cô.
Anh hít lấy mùi cơ thể của cô một cách cẩn thận và sâu sắc.
Hạ Nhất hôm nay mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng với váy len lưng cao màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len mỏng màu be kết hợp đôi bốt ngắn gót bằng da.
Vào đông cô mặc khá nhiều lớp áo, bên trong còn có áo lót giữ ấm.
Lan Dục quỳ xuống một gối, giống như một kỵ sĩ, thành kính hầu hạ nữ vương duy nhất của mình.
Anh cởi giày ra, từ mép váy chui vào.
Ánh sáng yếu ớt được khuếch đại lên, bỗng chốc khiến cho cả thế giới càng thêm tô rõ.
Anh nhẹ nhàng kéo hông cô xuống, cởi bỏ từng mảng quần legging cùng với chiếc quần lót, từ đầu ngón chân cho tới không còn gì.
Hai cánh tay xuyên qua đùi cô, nâng lên, hai chân cô liền ôm lấy vai anh.
Nửa người trên Hạ Nhất dựa vào sô pha, sau lưng được kê cái gối ôm, nửa người dưới đều dựa vào anh.
Cô không nhìn thấy anh, chỉ thấy mình đặt trên vai anh hai cái chân dài trắng, mười ngón chân nhỏ nhắn linh hoạt nửa câu.
Sống mũi cứng ngắc áp vào xương mu cô.
Anh còn chưa mở miệng, hơi thở ẩm ướt nóng bỏng đã làm cho cô cảm thấy vui vẻ, kích thích muôn phần.
Ánh mắt phiêu phiêu như ném vào hư không, cô chậm rãi thở dài một hơi.
Cô ấy thực sự rất yêu anh, yêu đến không biết làm sao cho tốt.
Cô nghĩ, nhịn không được gọi anh: “A Dục…”
Nhỏ nhẹ, đầy chân thành và sùng đạo.
Đầu lưỡi mềm mại như lông vũ nhẹ nhàng cạo qua âm môi bên ngoài, lập tức khơi dậy một mảnh tê dại. Chẳng hạn như ăn cắp, lướt qua.
Sau đó, cô ngậm miệng lại, cảm nhận được hai tầng cánh môi tiếp xúc thân mật với hoa môi lớn của cô, mang theo dính chặt không thể tách rời, say sưa mơ màng màng như người bị rượu chi phối, không ngừng dao động.
Hạ Nhất cảm thấy thịt mềm bên dưới mình đang di chuyển, hai chân trần kích thích đến nổi da gà.
Hạt châu đột nhiên bị mút lấy, sau đó dùng sức liếm láp, lặp đi lặp lại.
Cổ họng cô nghẹn ngào, ngửa thẳng cổ, không kiềm chế được một trận run rẩy.
Anh rất có kỹ năng lúc thì chậm chạp như vậy nhưng dễ dàng bức cô đến thần trí liêu siêu.
Tình tình Hạ Nhất cực kỳ khắc chế và kiềm nén, dù bản thân rơi vào chìm nổi trong bể dục, thần trí có cuồng loạn, cũng sẽ không lộ ra một mặt hành vi phóng túng.
Lan Dục chết mê chết mệt trước tiếng gọi mềm mại như Oanh Kiều của cô.
Hai tay cô chống lên hai bên sofa, đệm nhung dưới thân bị nắm chặt ra từng tầng nếp gấp, rên rỉ rên rỉ.
Hai chân lại khát cầu nhất, liều mạng giữ chặt cái đầu giữa hai chân, sau đó thu hồi, đè xuống, kẹp vào trong.
Âm môi bị mở ra, âm môi nhỏ theo đó bị cuốn vào răng môi anh, run rẩy nguy nga, nước lấp lánh thấm ra.
Tử cung co lại dữ dội, một dòng chảy liên tục chảy ra từ chỗ sâu và ngứa ngáy nhất.
Cô ấy thực sự muốn hét lên một cách càn rỡ.
Bộ váy đột nhiên bị vén lên, làn váy xếp chồng lên bụng cô, hạ thể bạch hoa ngọc tuyết lộ ra trong không khí. Dưới ánh đèn, huyệt hoa giữa hai chân ướt đẫm tiếp xúc với anh.
Hạ Nhất giật mình run lên, ánh sáng mạnh đánh vào hạ thể phảng phất như ánh mắt đột nhiên bị chiếu xạ kịch liệt từ trong bóng tối khiến hai chân theo bản năng cô thu lại.
Nhưng nó đã bị chặn lại.
Một tiếng “Nhất Nhất” tình ý quấn quýt, dễ dàng hóa giải bất an trong nháy mắt.
Cô trèo lên bàn tay đưa ra đang trấn an của anh, kêu lên: “A Dục…”
Trong tầm mắt mê say, cô đã thấy anh lại một lần nữa vùi đầu trở lại giữa hai chân cô.