Quý Tộc

Chương 12: Cảm nhận




Hạ Nhất chưa từng nghĩ tới người đàn ông hôm qua cô mới gặp, hôm sau lại gặp lại anh.

Đến nỗi cô phải dựa vào kinh nghiệm lý luận và thực tiễn mà mình được học, lập tức tổng hợp phân tích và đưa ra kết luận rằng sự xuất hiện của Lan Dục là điềm báo cho cô, sau đó bày ra tư thế cảnh giác cùng phòng bị ở mức cao hơn lần đầu gặp mặt.

Lan Dục không thèm để ý đến hành động của cô.

Anh đứng trước mặt cô, ánh mặt trời vàng nhạt từ cửa sổ chiếu vào, bao phủ lấy anh, làm cho khuôn mặt anh có vài phần mơ hồ, khí chất càng thêm tôn quý thần bí.

Trong mắt ánh lên nụ cười ấm áp, anh nhìn bức tranh cô đang vẽ trên giá gỗ.

Nói với cô: “Bức tranh rất đẹp.” “

Người ta nói rằng, số phận là một xác suất không chắc chắn. 

Lan Dục và Hạ Nhất sau này có thể ở bên nhau, Tiêu Ái cảm thấy nên dùng câu “Xác suất tính kết quả duyên phận là không xác định” để tóm tắt.

Chỉ ngắn ngủi có hai lần chạm mặt, Lan Dục liền cầu hôn Hạ Nhất một cách kinh người: “Nhất Nhất, chúng ta kết hôn đi. “

Xui cho anh là bệnh nhân Hạ Nhất không phải người bình thường, nên mấy cái gọi là bất ngờ hay mơ hồ sẽ không xuất hiện trên khuôn mặt cô, Tiêu Ái và Đường Lạc sau khi biết chuyện thiếu chút nữa rớt cmn cái cằm.

Lan thiếu xuất hiện và đi một nước cờ mà chẳng ai ngờ tới, mọi người bị choáng váng đến không phản ứng kịp.

Đôi mắt đen láy đặc biệt tinh khiết của Hạ Nhất tràn ngập khó hiểu, trừng mắt nửa ngày, vẫn không hiểu: “Xin lỗi, tôi có quen biết anh à? “

Cô thậm chí còn không biết anh ta, anh ta nói những điều cô không hiểu nổi!

Lan Dục nói: “Một, hôm qua chúng tôi đã gặp nhau. “

Hạ Nhất hai tay nắm lấy lòng bàn tay, nửa ngày: “Xin mời, mời anh rời đi. “

Lan Dục khẽ cười.

Hạ Nhất khó hiểu nhìn người đàn ông này.

Lan Dục chậm rãi thu lại tiếng cười, ánh mắt khóa lấy Hạ Nhất, lại nói: “Được. Hẹn gặp lại vào ngày mai, Nhất Nhất. “

Hạ Nhất: “…”

Mùa hè năm đó, cuộc sống của Hạ Nhất bị truy sát như một con ếch được luộc trong nước ấm.  

Lan Dục không chỉ thông minh, mà anh còn là người duy nhất mà Tiêu Ái nhìn thấy trong cuộc sống của một quý tộc đích thực.

Vẻ đẹp vô song, kiến thức, thành tích, sang trọng và kiên nhẫn.

Anh tuyên bố chủ quyền với Hạ Nhất, nhưng không phải tư thái bá đạo xâm chiếm để can thiệp vào cuộc sống của cô.

Anh có khá nhiều kiến thức và quan điểm độc đáo về nghệ thuật, anh khôn ngoan sử dụng điểm này để xông vào, phá tan tường thành vững chắc của Hạ Nhất ở một khoảng cách thích hợp, không bức xúc, không suồng sã, từng bước trở thành tri âm có chung sở thích với Hạ Nhất, tiến vào cuộc sống của cô, chậm rãi thâm nhập.

Điều Tiêu Ái bội phục Lan Dục nhất chính là sự che chở và kiên nhẫn của anh đối với Hạ Nhất là cực hạn.

Trên thực tế, ngay từ đầu Tiêu Ái rất tự nhiên phân loại Lan Dục là vào thành phần “tâm không tốt”. Thân phận của anh sẽ không vớt vát được cộng nào đâu, ngược lại, còn để Tiêu Ái trực tiếp kết án tử hình.

Truyền kỳ thế gia danh môn, trăm năm qua tổ tiên nhi tôn đời đời đều lợi hại đến mức có thể gào chết người.

Không nói xa, cha ông Lan Dục thành lập nên một hãng hàng không nổi tiếng, mẹ là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới.

Chính anh, cho dù có khiêm tốn ít chụp hình công khai lên cho công chúng thấy, nhưng trên cơ bản chỉ cần không phải kẻ ngốc hay bệnh tâm thần, hay người rừng núi Tarzan, thì không ai là không biết đến cái tên Lan Dục nổi tiếng thế nào.

Anh không kế thừa  sự nghiệp của cha mình, cũng không đi theo con đường cũ, một mình anh tự tạo ra cho mình một đế chế doanh nghiệp riêng.

Công ty điện tử IM sáng lập của anh, dẫn đầu sự đổi mới và phát triển của công nghệ điện tử, đại diện cho mức độ tiên tiến nhất của ngành công nghiệp.

Là con nhà quyền quý của một gia tộc thế kỷ, dung mạo, giàu có, danh giá, hoa lệ đến chói mắt.

Mặc dù hình ảnh công khai của gia đình anh luôn tốt, nhưng Tiêu Ái vẫn không thể tránh khỏi bị mọi người gán cho cái mác xấu của một số con nhà giàu lên anh.

Hạ Nhất lại đặc thù như vậy, cô căn bản sẽ không đánh cuộc một chút khả năng nào.

Nhưng Lan Dục rất ngoài dự liệu của Tiêu Ái.

Không nói đến lần đầu tiên xuất hiện ở nhà bọn họ, làm ra hành vi kinh người cầu hôn Hạ Nhất như vậy, sau gần một năm, anh ta mưa gió không cản vẫn dùng tần suất cố định, sẽ không khiến Hạ Nhất phản cảm với sự quan tâm chăm sóc ấy.

Thần kinh Hạ Nhất không thể lý giải được cách làm này của anh, ngay cả Tiêu Ái và Đường Lạc hai người bạn thân nhất của cô đôi khi lộ ra nét bất lực, buông súng đầu hàng.

Cô đã có quá nhiều thói quen trong cuộc sống của mình, mà người bình thường rất muốn chỉnh sửa lại.

Nếu người bên ngoài xâm nhập vào không gian sống của cô một chút, làm ra một nửa thay đổi, cô có thể hàn huyên tâm sự và trách mắng người ấy một tràng thật dài cộng với thái độ nghiêm túc như đang tranh cãi trước phiên tòa.

Người có thể chịu đựng và bao dung cô, tuyệt đối phải có một trái tim Đức Trinh Nữ có độ tinh khiết cao.

Lan Dục dùng thời gian và sự kiên nhẫn của bản thân lên trên người Hạ Nhất, đủ để làm cho người bình thường nghẹn họng.

Tiêu Ái chưa bao giờ thấy Lan Dục biểu hiện ra cảm xúc không kiên nhẫn hoặc hối hận đối với Hạ Nhất.

Anh đối với Hạ Nhất thật sự nghiêm túc.

Cũng chính vì vậy, Tiêu Ái càng cảm thấy kinh ngạc hơn.

Cô từng bày tỏ nghi vấn với Lan Dục: “Anh biết rõ tình huống của Hạ Hạ rất đặc biệt, mặt khác mà nói, thân phận của anh cũng rất đặc biệt. Anh có chắc chắn rằng với sự đặc biệt của cậu ấy, hai người có thể tiến tới một mối quan hệ hôn nhân lâu bền, trong một thời gian dài hoặc thậm chí cả đời chịu đựng cậu ấy đặc biệt như vậy? “

Trên đời này, có lẽ sẽ có người nguyện ý chịu đựng và bao dung Hạ Hạ cả đời, nhưng người này thật khó tưởng tưởng là quý công tử hào môn như Lan Dục.

Anh ta có quá nhiều sự tự do và tùy ý. Thế nhưng, chính câu trả lời của Lan Dục đối với Tiêu Ái lúc ấy khiến cho tâm hồn nữ hán của cô nàng xáo động không ngừng.

Anh nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, tôi đã nhất niệm động tâm với em ấy, chứ không phải cảm thấy Nhất Nhất là một người đặc biệt. Tôi không biết em ấy là người như thế nào. Tất cả tình cảm của tôi dành cho em ấy chỉ đơn giản xuất phát từ em ấy.”  

Tốt bụng hay xấu xa, xinh đẹp hay xấu xí. Tất cả đều không phụ thuộc vào em ấy là ai, tên gì và trông như thế nào.

Nó chỉ là cảm giác em ấy đem đến cho tôi.

Tiêu Ái hiểu rõ, cho nên cô câm miệng thất thanh.

Lan thiếu cao quý, nói chuyện tình cảm đều siêu phàm thoát tục như vậy!

Cô tâm phục khẩu phục rồi.

***