Quỷ tình duyên, nhân duyên tuyến

Chương 39: Cô Ấy Là Đang Sợ Tôi




Tiểu Nhiễm cúi đầu một bên đi về phía trước một bên gở rối dây tai nghe trong bế tắc, phía trước A Miêu chạy hăng hái, Tiểu Nhiễm một chút không chú ý sợi dây dắt cún trong tay liền trượt ra, A Miêu nhảy lên đặc biệt nhanh, Tiểu Nhiễm còn chưa kịp phản ứng lại A Miêu liền thoát ra chạy đi thật xa, nàng cũng không đoái hoài tới tai nghe nữa, vội vã nắm chặt điện thoại di động vừa hướng gọi A Miêu vừa đuổi theo, A Miêu không ý thức được dây dắt đã tuột ra không có còn ở trong tay Tiểu Nhiễm nữa, còn hưởng thụ chạy nhảy tốc độ xé gió, tốc độ chạy so với Tiểu Nhiễm còn có lúc nhanh hơn.

Tình cảnh này quá đỗi hài hước đi, hoạ phong* chuyển hoá quá nhanh, rõ ràng một mặt trên vẫn là hình ảnh đôi tình nhân trong bầu không khí ngọt ngào, tôi cũng sững sờ, sau đó nhìn Tiểu Nhiễm một màn truy đuổi khổ cực như vậy, rất không tử tế bật cười, cười đủ rồi song tôi liền bay lên đuổi theo A Miêu rồi chắn trước mặt nó, A Miêu thấy tôi nên dừng lại hướng tôi cao hứng thè lưỡi, lại nghe thấy âm thanh Tiểu Nhiễm phía sau, kỳ quái quay đầu nhìn lại, một mặt cún vô cùng mờ mịt, sau đó nó cúi đầu đem gặm dây dắt cún đang nằm trên mặt đất lên.

( *bức hoạ, phong tranh vẽ)

Tiểu Nhiễm đuổi theo, cúi người chống đầu gối thở hấp tấp, quay về A Miêu với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà dạy dỗ hai câu, khom lưng cúi xuống định cầm lấy dây dắt cún trong miệng nó, A Miêu liền quay đầu một cái, cắn dây dắt hướng tôi vẫy đuôi.

"Tôi?" tôi có chút do dự chỉ về chính mình, A Miêu vẫy đuôi càng hăng, đem dây dắt nhả ra trước mặt tôi, Tiểu Nhiễm muốn đi tới nhặt dây dắt, bị A Miêu dùng đỉnh đầu đẩy hất một hồi, không cho nàng nhặt.

Nó là muốn để tôi dắt nó, đối mặt với con mắt đen láy của A Miêu, tôi chỉ có bất dĩ nhún vai, thế nhưng A Miêu không nhìn ra biểu hiện ý tứ trong đó, thậm chí còn nằm xuống hướng về phía tôi thè lưỡi.

Sắc mặt Tiểu Nhiễm có chút không dễ nhìn lắm, khả năng do bởi vì A Miêu khi dễ nàng? Sau đó Tiểu Nhiễm nhìn về phía đối lập với A Miêu, cũng chính là vị trí tôi đang bay lơ lửng, nhưng ánh mắt nàng hiển nhiên xuyên qua tôi rồi trôi về nơi xa xăm nào đó.

Sau đó Tiểu Nhiễm liền không biểu tình quan tâm chuyện gì bất kể cái dây tai nghe của nàng, qua loa mang A Miêu vòng quanh cư xá hai vòng rồi quay về nhà, xem ra tâm tư không yên cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc đi xuống dưới lầu, Tiểu Nhiễm đột nhiên dừng bước, sau đó nàng kéo kéo dây dắt cún hấp dẫn sự chú ý của A Miêu, cùng A Miêu nói: "A Miêu, chúng ta tới chơi trò này"

Có nên nói hay không Tiểu Nhiễm là rất ngốc đây, lẽ nào A Miêu còn có thể nghe hiểu lời nàng nói sao? Tôi chính là không nói gì, liền xem Tiểu Nhiễm đem dây dắt cún đổi qua lại từ tay trái sang tay phải, A Miêu liền theo dây dắt cún mà đổi phương hướng, không chỉ như vậy, A Miêu còn quấn quanh dây từ Tiểu Nhiễm rồi vòng qua tôi đang ở bên phải tạo một vòng, dây dắt hiển hiện lưu trên mặt đất một cái dấu hình tròn.

Aiz, chơi khá lắm đấy,aizz, tôi cúi đầu nhìn trên mặt đất quấn một vòng, cảm thấy rất thú vị, cùng A Miêu đánh tay một cái.

Sau đó tôi nghe được Tiểu Nhiễm nói: "A Miêu, ngươi đang chơi cùng ai?" âm thanh có chút run rẩy, tôi ngẩng đầu nhìn nàng, phát hiện tựa hồ Tiểu Nhiễm rất kinh hoảng nhìn dây dắt cún đang quấn quanh một vòng tròn trên sàn kia, A Miêu thì lại không hề phát hiện, vẫn cứ hướng về tôi vẫy đuôi, không để ý tới Tiểu Nhiễm.

Đúng rồi, cũng bởi vì A Miêu như vậy, luôn chú tâm quay về một nơi khác lấy lòng, thật giống như có một chủ nhân đồng dạng mà không thể nhìn thấy, không biết lúc nào mà để Tiểu Nhiễm phát hiện, chẳng qua nàng đại khái là cảm thấy kì quái mà thôi, nhưng vừa nãy liền xác định, A Miêu là ở cùng một người không thể nhìn thấy mà chơi đùa.

Tôi cúi đầu nhìn cái vòng tròn trên đất kia, nếu như tôi còn sống, cái vòng tròn này sẽ cuốn lấy chân tôi đang đứng trên mặt đất, đại khái là trước đây tôi cùng Tiểu Nhiễm thường chơi trò chơi nhỏ này với A Miêu.

Tôi không nên nói Tiểu Nhiễm ngốc, nàng so với tôi nghĩ thông suốt thông minh hơn nhiều lắm.

Tôi cũng biết, Tiểu Nhiễm trông ra rất kiên cường, kỳ thực là nhút nhát, lại rất yếu đuối.

Nhìn nàng bây giờ trông như lại rất sợ sệt.

Tiểu Nhiễm chính mình cũng không biết, nàng nắm chặt dây dắt cún, vì quá chặt nên gân tay đều nổi lên, cả người đều đang phát run.

Nàng là đang sợ tôi sao.

Tôi từng xem qua những bộ phim ma, không có ai không sợ ma quỷ, coi như không có làm việc gì trái với lương tâm, cho dù trở về trước mặt người yêu, cũng đều sẽ rất sợ sệt mà rít gào, bởi vì ở trong mắt bọn họ, ma quỷ đều là đáng sợ, là muốn đòi mạng kẻ xấu.

Cho dù tôi là một tình duyên, sẽ không làm tổn thương đến Tiểu Nhiễm, nhưng tại trong mắt người sống, chết rồi chính là ma quỷ không sai.

Tiểu Nhiễm rất yêu tôi, tôi biết, tôi cũng rất yêu nàng, có thể làm một người sống mà nói, tồn tại một con ma không thể nhìn thấy nhưng vẫn bám theo chính mình, rất đáng ghét. Tôi tuy rằng đã chết, có thể tưởng tượng nếu bị một con ma đeo bám mỗi ngày cũng không quá thích thú, đặc biệt không biết con ma này là tốt hay xấu, ngẫm lại Kỳ Bội, thời điểm lúc nàng theo tôi, tôi rất thiếu kiên nhẫn, cái tên thanh niên kia thì càng là bại hoại từ đầu đến cuối.

Tôi chỉ muốn theo Tiểu Nhiễm để nhớ lại chuyện trước đây, hoặc là bọn tôi trước đây, không nghĩ tới sự tồn tại của chính mình sẽ tạo thành phiền nhiễu cho Tiểu Nhiễm.

Tiểu Nhiễm đang sợ tôi.

Đó cũng là điều tôi không trông mong chút nào.

Sắc mặt Tiểu Nhiễm hình dung cắt không còn một chút máu, có thể thấy được sự thực là đang bị doạ sợ, môi nàng run run, cúi đầu e ngại nhìn cái vòng nằm trên mặt đất kia, tựa hồ muốn nói điều gì, đến cùng vẫn là thất kinh kéo dây dắt cún nắm A Miêu nghiêng lảo đảo chạy về nhà, tôi cũng nghĩ nên theo trở về, đó cũng là nhà của tôi mà.

Bay tới hành lang cửa, nhìn thấy Tiểu Nhiễm nghiêng sắc mặt xám như tro tiến vào thang máy, dùng sức ấn đi ấn lại thang máy hi vọng cửa thang máy nhanh một chút một đóng lại, dáng vẻ đối với tôi như đang tránh đi, tôi lại do dự, đứng tại hành lang cửa nhìn Tiểu Nhiễm.

Nàng như vậy sợ tôi.

Vậy tôi có phải là vẫn nên rời nàng đi thì tốt hơn?

Tôi không hy vọng nàng là sợ tôi.

A Miêu nhìn thấy tôi không cùng lên trên, hướng tôi kêu, thúc tôi cùng các nàng lên lầu, cùng nhau về nhà, Tiểu Nhiễm giật dây dắt cún giáo huấn A Miêu một câu, lại theo phương hướng A Miêu mà nhìn tôi, một chút cũng không thể thấy gì liền vội vã di dời tầm mắt, cố gắng trấn định che giấu hoảng hốt.

Editor: "các nàng"? hẳn là A Miêu là cún cái đi ~ o(≧∇≦o)

__________________________________

Nàng không có cảm giác được tôi ở đây, tôi cũng không có cái gì gọi là, tôi chỉ có thể cùng chơi với A Miêu, bất quá vẫn là có chút mất mát, dù sao tôi ngay bên cạnh nàng, tôi không nghĩ tới nàng lúc này nhận ra được tôi lại ở cái bộ dạng thế này, tôi lo lắng nên cân nhắc, tuy rằng tôi là người không có trách nhiệm, là một cái tình duyên không có lương tâm, có thể Tiểu Nhiễm là người yêu của tôi, tôi nên vì nàng càng nên lo nghĩ hơn một ít mới phải.

Vì lẽ đó tôi chỉ là bất di bất dịch tung bay ở hành lang nơi đó, mắt cũng không chớp nhìn cửa thang máy khép lại, không đi vào cùng, chẳng qua là đang cảm thấy viền mắt có chút đau xót.

Tôi nghĩ rằng tôi có chút thống khổ.