Sau khi lái xe đưa trưởng thôn về nhà, hai người quay lại nhà bà Quý Thương.
Hồi bé Quý Thương chẳng bao giờ cảm thấy ở nhà quê thiếu ánh sáng, chỉ cần có mấy bóng đèn leo lét là đủ để anh mò sang nhà hàng xóm hay tót ra ngoài đồng, bơi lội tung tăng dưới ao.
Giờ sống ở thành phố lâu quá rồi, dù thôn Hoa Đài đã lắp thêm đèn đường chạy bằng năng lượng mặt trời nhưng đêm xuống anh vẫn thấy nơi này sao mà âm u, lạnh lẽo.
Anh không dám nhìn về ngọn núi phía xa, cũng không dám quay sang xem nhà hàng xóm đã đổi chủ từ lâu lắm rồi.
Thậm chí bước vào sân nhà bà ngoại tự dưng anh cũng thấy man mác buồn thương, tiếc nuối.
Không phải anh không còn lý do để quay lại thôn Hoa Đài, là anh sợ trở về.
Thức ăn thừa với nửa chai rượu trắng bác trưởng thôn uống dở còn trên bàn.
Bác ấy bảo cứ để đấy, mai thím Quý Thương sẽ sang dọn.
Quý Thương vẫn dọn bát đĩa xuống bếp, định tự rửa rồi mới nhận ra nhà bếp quạnh hiu, chẳng còn gì dùng được.
Không có bát, đĩa, cả miếng giẻ rửa bát cũng không luôn.
Hồi bà ngoại anh còn sống căn bếp nhỏ này lúc nào cũng bừa bộn.
Nhiều khi Quý Thương đòi vào làm giúp bà sẽ sai anh lấy gia vị này kia, anh lục tung kệ tủ mà chẳng thấy.
Cuối cùng bà lại xua anh đi ra, bảo anh vào chỉ thêm rộn việc.
Chẳng rửa bát được rồi.
Doãn Hạo xách hành lý lên lầu từ nãy, Quý Thương liền lên tìm đàn em.
Tầng hai có hai phòng ngủ, trưởng thôn bảo đã dọn sẵn giường cho họ rồi, hồi chiều đến nơi vội đi tìm gặp Câu Mẫn nên anh và Doãn Hạo chưa lên xem thế nào.
Nỗi buồn của người trưởng thành đến nhanh mà đi cũng thật nhanh.
Vừa lên tầng hai tâm trạng Quý Thương đã được “cải thiện” ngay tức khắc.
Hai phòng ngủ chỉ có một cái giường được dọn, cái kia tơ hơ giát gỗ làm Quý Thương có muốn cắn răng nằm tạm một đêm cũng không được.
Doãn Hạo đang đứng xếp đồ cạnh cái giường đã được trải nệm, thấy Quý Thương đi lên anh quay lại nhìn một cái rồi thản nhiên làm tiếp.
Quý Thương mở tủ cả hai phòng ra xem, bao nhiêu năm rồi đương nhiên bên trong chẳng còn gì, mà có còn cũng không dùng được.
“Anh đã dặn bác ấy dọn cả hai giường mà.” Quý Thương lúng túng phân bua với Doãn Hạo.
Doãn Hạo vẫn tiếp tục gấp mấy bộ quần áo rồi quay lại, lạnh nhạt nói: “Không sao, chắc bác ấy quên thôi.
Ngủ tạm đi, có một đêm.”
“Hay là…” Quý Thương chần chừ, “Để anh sang nhà bác trưởng thôn mượn thêm chăn đệm trải giường bên kia nhé?”
Doãn Hạo nói: “Lúc nãy em thấy nhà bác ấy chỉ để mỗi đèn gian nhà chính, chắc thím anh đi ngủ rồi.
Anh sang gọi cửa làm thím thức giấc không hay đâu.
Bác trưởng thôn thì uống nửa chai rượu, về nhà chắc ngủ luôn chứ gì, anh gọi bác ấy cũng chẳng dậy được.”
Doãn Hạo lý luận chặt chẽ đến thế thì Quý Thương thật không còn gì để phàn nàn, anh đành thỏa hiệp: “Thế… thế thôi cố một đêm vậy.”
Bộ quần áo ngủ vừa được Doãn Hạo gấp vuông thành sắc cạnh lập tức bị anh giũ tung ra, anh cầm bộ quần áo, nói: “Thế em đi tắm đây.”
Cái vẻ hí hửng cố nén của Doãn Hạo khiến hai mắt anh sáng long lanh.
Doãn Hạo sượt qua vai Quý Thương, lướt vù xuống lầu như chân không chạm đất.
Quý Thương ngẩn người mấy giây mới sực tỉnh, anh vội gọi với xuống nhà: “Làm gì có nước nóng, em tắm kiểu gì?”
“Nước lạnh cũng được.” Doãn Hạo đáp vọng lên.
Tắm xong, Doãn Hạo lên lầu, Quý Thương vội vàng bỏ cái điện thoại chẳng biết màn hình đang hiển thị gì xuống để đứng bật dậy.
Doãn Hạo nhìn anh rồi cười bảo: “Anh cũng xuống tắm đi, đàn anh.”
Quý Thương bị Doãn Hạo nhìn mà run bắn người, anh kinh hoàng ôm quần áo chạy xuống nhà.
Giữa mùa hè mà nước lạnh vẫn làm anh rùng mình.
Quý Thương vã nước chà chà mặt một hồi mới lấy lại được bình tĩnh, anh buột miệng chửi thề.
Anh nghĩ mình hoảng cái gì mới được? Làm sao mình phải hoảng? Tắm giặt là chuyện quá bình thường, mẹ kiếp làm sao mình phải cuống lên như gái mới về nhà chồng vậy? Mà nữa, tại sao lại là mình sợ? Cái đồ trai thẳng Doãn Hạo sợ mình mới đúng chứ.
Sau một hồi tự củng cố tinh thần, Quý Thương hùng hồn trở lên lầu.
Anh vắt quần áo bẩn lên thành ghế rồi xăm xăm leo lên giường huých Doãn Hạo sang một bên.
Loạt động tác lanh lẹ, anh dũng này khiến Quý Thương rất là vừa lòng, anh thầm tự khen mình “quá hoàn hảo”.
Đèn tắt một lúc Doãn Hạo bắt đầu nghe tiếng Quý Thương thở đều đều an ổn.
Quý Thương ngủ rồi, mà Doãn Hạo dù đã bình tâm nhưng vẫn không sao ngủ được.
Trăng treo giữa trời, ánh trăng xuyên qua cửa sổ cho Doãn Hạo thấy được rõ ràng bóng lưng Quý Thương.
Giường chật quá, lúc lên giường vốn Quý Thương nằm ngửa vai kề vai với Doãn Hạo nhưng chỉ được một lúc anh đã cựa mình xây lưng lại.
Doãn Hạo cảm nhận được Quý Thương đang bối rối.
Anh đã đọc cuốn sách lẫn lộn hư thực của Quý Thương, anh biết sự suy sụp của Quý Thương từ đâu mà đến.
Đó là nỗi hụt hẫng khi nhớ về người bà đã mất, là cái chết bi thảm của Đinh Tư Tân, và là cả mối tình đã vội vàng kết thúc.
Doãn Hạo chợt thấy ảo não, tại sao anh phải đến muộn nhiều năm như thế, anh không cam lòng.
Nhưng thật ra anh không hề sợ bởi vì anh biết mình khác những người khác ở đâu.
Doãn Hạo nhìn bóng lưng Quý Thương rồi đưa tay chạm vào vai anh ấy.
Trong đêm tối, anh nói rõ ràng từng lời: “Quý Thương, em khác họ, em không cần tìm câu trả lời ở anh, em biết câu trả lời.”
Đột nhiên vai Quý Thương rụt lại, Doãn Hạo cứ tưởng Quý Thương không ngủ nên đã nghe được mình nói nhưng không, khi anh chống tay dậy xem thử mới thấy hai tay Quý Thương siết chặt thủ thế trước ngực.
Cơ thể Quý Thương vốn đang nằm thoải mái bắt đầu vô thức co quắp lại.
Quý Thương mơ ác mộng.
Anh ấy mơ thấy đoạn ghi âm ở hiện trường sao? Hay là cảnh ngày đó bị từ chối, bị bỏ mặc ngoài cửa? Hay anh ấy đã mơ thấy mình trở thành kẻ cầm dao?
Quý Thương chưa bao giờ giấu giếm Doãn Hạo, anh đã nói với Doãn Hạo rằng anh từng ước sao bốn kẻ thủ ác đó đều phải chết hệt như trong tiểu thuyết.
Doãn Hạo lại nằm xuống rồi thận trọng ôm Quý Thương vào lòng… mãi đến khi cảm nhận được trái tim loạn nhịp vì bất an của Quý Thương dần bình ổn lại.
Tiệm sửa xe của Hàn Huân nằm ngay gần trạm thu phí trên đường cao tốc tỉnh Ninh An nên rất dễ tìm.
Hàn Huân không có mặt ở tiệm, Doãn Hạo trình thẻ ngành rồi viện lý do đến kiểm tra để truy lùng một số xe bị cải tạo trái quy định, có biển số thuộc tỉnh Ninh An.
Nhân viên trong tiệm dẫn hai người vào một căn phòng nhỏ ở phía sau, lúc này có một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi đang ngồi làm việc.
Thấy có khách vào cô ta mới nghiêng người ngoảnh lại, để lộ cả khuôn mặt vốn khuất sau màn hình máy tính.
“Có việc gì thế Tiểu Hoàng?” lúc vào Tiểu Hoàng không gõ cửa, có người lạ tự ý vào phòng làm gián đoạn công việc nhưng người phụ nữ này có vẻ không hề tức giận, cô ta vẫn nói chuyện rất ôn hòa.
Cậu nhân viên tên Tiểu Hoàng chắc cũng nhận ra mình vừa vô phép nên ngượng ngùng gãi đầu đáp: “Hai anh này là cảnh sát chị Gia ạ, các anh ấy bảo phải vào điều tra nên em đưa vào đây.”
Quý Thương nhận ra người phụ nữ hơi giật mình, dù cô ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh nhưng hai hàng lông mày đang nhíu vẫn không giãn hẳn ra.
Đó không phải là vẻ lo lắng hay sợ hãi mà giống kỳ thị, khó chịu thì đúng hơn.
Sau khi cậu nhân viên rời khỏi phòng, Hàn Gia đóng cửa lại.
Cô ta mời Quý Thương và Doãn Hạo ngồi rồi nói: “Tôi không phải nhân viên ở đây, tiệm này là của Hàn Huân em trai tôi, lúc này nó ra ngoài mua vật tư nên tôi đến trông giúp vài hôm, ghi sổ sách hộ nó thôi.”
Hàn Gia đẩy hai ly nước về phía Quý Thương và Doãn Hạo rồi hỏi dò: “Các anh muốn điều tra gì vậy? Giấy tờ sổ sách thì tôi có thể lấy cho các anh xem được còn cần gì khác thì sợ là tôi không biết.”
Doãn Hạo thuật lại lần nữa lý do cuộc viếng thăm đồng thời yêu cầu Hàn Gia tìm giúp sổ sách của tiệm và chụp cho họ một bản.
“Hàn Huân có thường phải đi mua vật tư không chị?”
Trong phòng chỉ có tiếng chạy giấy soàn soạt của chiếc máy photo kiểu cũ, Quý Thương cho là câu hỏi mình đặt ra một cách rất tự nhiên, chỉ giống như vui miệng nói cho bầu không khí bớt sượng sùng mà thôi.
Nhưng bất chợt mặt Hàn Gia cau lại, cô ta đáp bằng giọng căng thẳng khác hẳn vừa rồi: “Thỉnh thoảng thôi, cũng không có cữ đâu, cứ hết hàng dự trữ thì nó đi mua.”
“Lần nào chị cũng đến trông tiệm giúp à?”
Hàn Gia đáp: “Chẳng tôi thì còn ai, cha mẹ chúng tôi lớn tuổi rồi, nó thì còn độc thân.”
Quý Thương lại nói: “Vậy phiền chị Hàn nhớ xem gần đây Hàn Huân đi mua vật tư những ngày nào được không?”
Hàn Gia gạt đi ngay: “Các anh hỏi cái đó làm gì? Tìm xe thì liên quan gì đến chuyện em tôi có ở tiệm hay không?”
Doãn Hạo liền giải thích: “À là thế này, như ở tiệm mình cũng thuê nhiều nhân viên, chúng tôi đề phòng trường hợp chủ tiệm đi vắng nhân viên sẽ lén nhận cải tạo xe trái phép.
Chúng tôi phải hỏi trước Hàn Huân không ở nhà những hôm nào để nếu sau này điều tra ra vấn đề gì thật thì đó sẽ là tình tiết có lợi cho anh ta.”
Bấy giờ Hàn Gia mới có vẻ dịu đi, cô ta nhớ lại: “Thường thì tháng nào nó cũng đi mua hàng một lần, đầu tháng bảy trước Ngày của Mẹ nó có đi này, tháng tám này thì đi hai lần rồi, một lần đầu tháng với mấy hôm nay đây.
Lâu hơn nữa thì tôi cũng không nhớ.”
Quý Thương và Doãn Hạo đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng ngầm xác định.
Trong tháng bảy và tháng tám Hàn Huân từng ra ngoài mua hàng ba lần.
Một lần trước Ngày của Mẹ trùng khớp với thời điểm xảy ra vụ án Vương Cảnh Bình, còn hai lần trong tháng tám này dù Hàn Gia chưa xác định rõ được thời gian lần đầu nhưng hẳn cũng tương xứng với thời điểm hai vụ án Dịch Thiếu Thanh và Trương Sấm.
Hàn Gia không để ý đến thái độ lạ của hai người cảnh sát.
Cô ta đứng cạnh máy photo, chăm chú theo dõi những tờ giấy đều đặn chạy ra mang theo hơi nóng và mùi mực in.
Đột nhiên cô nhớ đến đứa em trai Hàn Huân của mình, khi cô hoàn toàn bất lực với nó cô cũng từng mắng nhiếc nó như thế.
Cô bảo nó giống như một cái máy vô tri, ngày ngày chôn mình trong guồng quay công việc, không làm gì khác, không ra ngoài, không yêu đương như những thanh niên cùng lứa.
Lúc nào người cũng chỉ sặc mùi dầu máy xe.
Hàng năm chỉ có khi hè về, nhằm ngày giỗ của cô bé đó nó mới chịu chăm sóc đầu tóc áo quần chỉn chu.
Nhưng nó không bao giờ mang thứ hoa cúng như hoa cúc mà lần nào cũng phải là một bó hồng, giống như đến buổi hẹn của những kẻ đang yêu say đắm.
“Sổ sách có những gì tôi lấy hết cho các anh đây rồi.
Các anh kiểm tra kĩ giùm, tuyệt đối đừng để em trai tôi bị oan lần nữa.”
Dù giọng Hàn Gia bình thản nhưng vẻ chán ghét từ đầu cuộc gặp đã trở lại trên mặt cô ta.
Quý Thương nhớ lại sự việc mười hai năm trước và hiểu ngay ẩn ý trong câu nói của Hàn Gia.
Hàn Huân từng bị đưa về sở cảnh sát như đối tượng bị tình nghi, dù về sau cái chết của Đinh Tư Tân được cảnh sát xác định là tử vong do tai nạn, mẹ của Hàn Huân cũng khẳng định cả ngày hôm đó cậu ta không ra khỏi nhà nhưng rất nhiều người không tin vào lời một bà mẹ làm chứng cho con mình.
Cảnh sát cũng không đưa ra được nghi vấn nào về lời chứng của mẹ Hàn Huân nhưng việc người nhà làm chứng vốn đã không có độ tin cậy cao về mặt pháp lý, còn trong mắt người đời nó càng không đáng một xu.
Quý Thương nói: “Chị yên tâm, chúng tôi sẽ kiểm tra thật cẩn thận, sẽ không để ai bị oan cả.”
Hàn Gia bất đắc dĩ gật đầu rồi lẩm bẩm như tự nói một mình: “Chúng tôi đã phải chuyển nhà từ huyện Linh Khê lên Ninh An, nếu thêm một lần nữa thì còn biết đi đâu? Ừ thì chuyển nhà, nhưng tại sao lại phải chuyển cơ chứ? Rõ ràng chúng tôi là người bị hại cơ mà.”
Lời đồn đại giống như loài ruồi nhặng.
Chúng nhỏ bé nhưng lại có khả năng sinh sôi siêu việt.
Không mấy ai sẵn lòng đập chết một con ruồi vì sợ mùi dơ bẩn xú uế sẽ ám vào tay mình, thế nên phần lớn mọi người chỉ biết né tránh, chối bỏ nó.
May sao ngày nay khi pháp luật càng kiện toàn người ta càng học được cách nắm lấy cái vỉ đập ruồi mang tên luật pháp.
Hàn Gia giao hồ sơ cho cảnh sát rồi tiễn hai người ra ngoài.
Một chiếc xe con màu đen đỗ lại trước cửa tiệm, mấy cậu nhân viên đang ngồi ngoài hút thuốc vội dụi thuốc rồi đứng dậy đi vào trong.
Hàn Gia cười nói: “Kìa, Hàn Huân em tôi về đấy.
Còn gì không rõ các anh cảnh sát cứ nói chuyện với nó.”
Hàn Gia nói xong liền bước nhanh về phía người thanh niên vừa mở cửa xuống xe.
“Hàn Huân ơi, hai anh này là cảnh sát bảo là đến điều tra vụ cải tạo ô tô trái phép, em không có nhà chị cũng chẳng biết gì để trả lời họ.
Em vào nói chuyện với họ đi.”
Hàn Huân lầm lì nhìn Doãn Hạo và Quý Thương, anh ta không nói gì nhưng thái độ có vẻ rất bài xích họ.
Quý Thương và Doãn Hạo tiến về phía Hàn Huân.
“Hai anh này đi từ Vân Bàn về đây đấy, có gì em nói chuyện với họ luôn đi đừng để các anh ấy đợi…”
Hàn Gia chưa nói dứt lời… thật ra ngay từ lúc cô ta nhắc đến hai chữ ‘Vân Bàn’, trước khi Quý Thương kịp nhận ra biểu cảm trên gương mặt Hàn Huân vụt thay đổi hắn đã quay lưng chui tọt vào xe.
Hàn Huân hoảng hốt đạp chân ga phi bừa ra đường.
Doãn Hạo và Quý Thương vội lên xe đuổi theo.
Sự việc diễn biến đột ngột khiến Hàn Gia run bắn, tim cô ta đập thình thịch, cô ta cuống quýt chạy ra cửa tiệm, gào với theo chiếc xe Hàn Huân lái: “Hàn Huân, sao em lại chạy!!”
“Việc gì mà em phải chạy?!”
“Quay lại đây đi!”.