Quý Thương

Chương 15: 15: Cái Chêm Gỗ 15





Hơn 8 giờ tối, Doãn Hạo đưa sợi vải thu thập được ở Sơn Mộc đến bộ phận kỹ thuật hình sự.
Điện thoại của Phan Thành Lâm và những học sinh khác bị Vương Cảnh Bình tịch thu cũng đã được Lý Viễn đem về và đưa sang kỹ thuật hình sự từ sớm.
Nhân viên bên kỹ thuật nói với Doãn Hạo sim trong máy của Phan Thành Lâm đã bị lấy đi, điện thoại bị khôi phục trạng thái mặc định của nhà sản xuất, mất tất cả dữ liệu.

Hiện họ đang thử phục hồi lại.
Các máy điện thoại khác không có dấu hiệu bị phá hoại, từ điểm này có thể tạm cho rằng nạn nhân Vương Cảnh Bình chưa sử dụng đến chúng, nếu không có gì bất ngờ thì họ sẽ không thu được tin tức hữu ích gì từ những máy này.
Bên ngoài tòa nhà của đội trinh sát hình sự, bãi xe lúc này trống chỗ hơn một nửa.

Có hai người đang đứng bên chiếc xe jeep màu đen của Doãn Hạo.
Người treo một tay đương nhiên là Quý Thương.

Còn người quay lưng về phía Doãn Hạo, kẹp cái bình giữ nhiệt màu hồng vào nách, nhiệt tình lay lay lắc lắc Quý Thương bằng cả hai tay chính là đội trưởng Tào Vệ Vệ mới đi công tác về.
Lúc Doãn Hạo lẳng lặng tiếp cận, anh nghe thấy Tào Vệ Vệ đang bồi hồi cảm thán: “Lần trước gặp cậu chị đã nghĩ giá kể cậu này thành con rể chị thì quý quá.

Ôi xời, thế mà con ranh nhà chị nhoằng cái đã lấy chồng.

Tiếc thật, tiếc thật đấy…”
Quý Thương cao hơn Tào Vệ Vệ một cái đầu, thấy Doãn Hạo đến gần anh nghênh mặt nhướng mày cười cười với Doãn Hạo.
Nụ cười rất nhạt lại cũng hơi suồng sã.

Mà giống như thời niên thiếu ta tuồn được cho bạn mình một mảnh giấy trước mặt thầy cô, vài chữ có khi chẳng nghĩa lý gì nhưng cái chính là cảm giác vui thích bí mật.

Khiến hai ta tự dưng trở thành những kẻ “đồng phạm” với mối liên hệ khăng khít không ai khác chen vào được.
Doãn Hạo hắng giọng, nói: “Đội trưởng Tào này, em nhớ chị cũng nói với em câu y hệt đấy nhé.

Hồi trước chị có bảo anh Từ thế không vậy? Chị đặt gạch hơi bị nhiều con rể nha!”
Tào Vệ Vệ quay đầu lại, dứ dứ cái bình giữ nhiệt vào Doãn Hạo: “À còn ông tướng này, chị chưa nói cậu đâu đấy.

Sao lại để Tiểu Cửu đứng một mình ở bãi xe thế hả?”
Quý Thương nói: “Kìa đội trưởng Tào, đây là bãi xe của đội hình sự chứ đâu phải bãi xe thường.

Kẻ gian mà đến chắc cũng tự giác vòng đường khác thôi.”
“Phải rồi, phải rồi.” Tào Vệ Vệ cười hiền lành hết sức, “Nhưng mà hôm nay gặp lại cậu chắc chắn là chị em mình có duyên rồi đấy.


Lần trước cậu và giáo sư Hồ hỗ trợ điều tra là giúp bọn chị nhiều lắm mà chưa có dịp nào để cảm ơn hai thầy trò.

Hay là lên kia ngồi chơi một lúc nhé?”
Quý Thương không nhịn được giật giật môi.
“Ai tự dưng lại muốn lên ngồi với cảnh sát hả chị!” Doãn Hạo đưa nắm tay lên miệng cố nén cười, bị Tào Vệ Vệ liếc xéo cho một cái anh vội vàng đổi chủ đề: “Muộn rồi đội trưởng Tào còn lên đội làm gì ạ?”
Tào Vệ Vệ đáp: “Cấp trên theo sát án 703 lắm.

Chị gọi cả đội một về cho mọi người cùng thảo luận vụ án.

Cậu làm nhiệm vụ bảo vệ Tiểu Cửu không về được nên chị định họp xong bảo Tiểu Lộ tổng hợp lại gửi cho cậu một bản.

Giờ cậu về rồi thì cùng lên thôi.”
Doãn Hạo quay lại nhìn Quý Thương, Quý Thương giơ tay lên khẽ đụng giữa trán rồi nói: “Tôi ở tại chỗ đợi cảnh sát Doãn.”
Doãn Hạo cùng Tào Vệ Vệ rảo bước lên tòa nhà của đội trinh sát hình sự.

Hai người vào thang máy rồi Tào Vệ Vệ mới nói: “Đợt này chị lên thủ đô có gặp ba cậu đấy.”
Doãn Hạo nói: “Ba em còn giận chuyện em đến Vân Bàn làm không ạ?”
Tào Vệ Vệ đáp: “Cha mẹ nào mà giận con mãi được.

Nhưng cục trưởng Doãn bảo chị phải rèn cậu cho ra trò, rèn mạnh như chị bàn tay sắt hồi trẻ ấy.

Chị bảo không phải thế, thằng bé Doãn Hạo làm việc siêng năng có trách nhiệm lắm rồi.

Với lại chị có bao giờ bàn tay sắt đâu, chủ trương của chị lúc nào cũng là dỗ ngọt các đồng chí mà nhỉ.”
Câu này thì Doãn Hạo không dám phụ họa, anh giả ngu gật gật đầu, đương nhiên trong lòng anh nghĩ khác.
Doãn Hạo lại hỏi: “Mẹ em thì sao ạ?”
“Chị Hạ Quyên bận lắm, làm gì có thời gian gặp nhau.

Tài chính nhà cậu chẳng dồn hết lên vai chị ấy, chứ lương cậu với lương ba cậu mà đủ cho thằng con vừa đến Vân Bàn đã mua ngay cái nhà à.

Cha con cậu tốt số có hậu phương vững chắc, thỏa chí mà tung hoành.”
Doãn Hạo gật đầu, lần này là tán thành từ đáy lòng.
Tào Vệ Vệ lại nói: “Nhưng mà không gặp được mẹ cậu cũng tốt, nếu không chị lại phải báo cáo ngày ba bữa cậu ăn những gì.


À với lại hồi đó cục trưởng Doãn mãi lớn tuổi mới lấy được mẹ cậu nên mẹ cậu sợ cậu theo bước cha đấy.

Hôm trước chị ấy gọi điện cũng nhắc lại, mà chị trông cậu cũng dễ cha nào con nấy lắm.”
Nói xong Tào Vệ Vệ vỗ vai Doãn Hạo mấy cái rất là chí tình thắm thiết.
Doãn Hạo cau mày đáp: “Em mới tốt nghiệp một năm, có gì mà vội.”
Cửa thang máy mở ra, Tào Vệ Vệ vừa bước ra vừa nghiêm mặt bảo: “Cậu không hiểu lòng người làm mẹ, thời gian trôi nhanh lắm.

Cậu nhìn Từ Bân đi, hồi nó vào đội cũng như chuyện ngày hôm qua đấy, chớp mắt thôi…”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo có mặt.

Từ Bân cầm một chồng tài liệu đi qua, nghe thấy mấy lời cuối anh chàng đứng lại, xị mặt hỏi: “Đội trưởng Tào, em chớp mắt làm sao?”
“À hả? À chớp mắt thôi đã đẹp trai, đĩnh đạc hơn bao nhiêu.” nói xong Tào Vệ Vệ rảo bước đi thẳng, “Nhanh, vào phòng họp đi.”
Lý Viễn viết thêm một cái tên mới vào sơ đồ phân tích vốn đã khá rắc rối của vụ án 703: Viên Hạo.
Sau khi mang điện thoại di động đến khoa kỹ thuật hình sự, Lý Viễn đã tìm đến nhà Phan Thành Lâm, học sinh của Vương Cảnh Bình.
Khoảng hai tháng trước, Phan Thành Lâm nghịch điện thoại trong giờ học bị Vương Cảnh Bình phát hiện và tịch thu điện thoại.

Sau đó Phan Thành Lâm nhiều lần đến xin Vương Cảnh Bình trả lại máy và Vương Cảnh Bình cho cậu ta hai lựa chọn.
Một là sẽ trả điện thoại cho Phan Thành Lâm ngay lập tức nhưng cậu ta phải mời phụ huynh đến trường nói chuyện với thầy.

Hai là nếu Phan Thành Lâm thi cuối kì đạt thành tích tốt, anh ta sẽ trả điện thoại cho cậu ta vào ngày lĩnh phiếu điểm.

Phan Thành Lâm chọn phương án thứ hai.
Bởi vậy khi trả lời cảnh sát, người nói rằng gần đây Vương Cảnh Bình quản thúc học sinh nghiêm khắc hơn trước kia nhiều chính là Phan Thành Lâm.
Phan Thành Lâm thích chơi game nhưng không đọc tiểu thuyết.

Trước khi bị tịch thu điện thoại cậu ta chưa từng đăng ký đọc truyện ở bất kỳ trang web nào.

Căn cứ vào thông tin Đặng Đăng ghi nhận khi sàng lọc độc giả đăng ký bằng số điện thoại của Phan Thành Lâm thì đúng là ngày đăng ký nằm trong khoảng thời gian Vương Cảnh Bình giữ điện thoại.
Mặt khác số điện thoại của Phan Thành Lâm được đăng ký bằng căn cước của mẹ cậu ta, khi Lý Viễn trình bày rõ mục đích viếng thăm bà này đã rất hợp tác với cảnh sát.

Bà ta nhanh chóng cung cấp cho anh ta lịch sử liên lạc của số máy này.
Lý Viễn chỉ chỉ hai chữ “Viên Hạo”, nói: “Từ khi Vương Cảnh Bình giữ điện thoại anh ta chỉ liên lạc với một người là Viên Hạo.


Không nhắn tin, chỉ có ba lần gọi điện, lần thứ nhất là ngày 10 tháng 5, lần thứ hai là ngày 21 tháng 6, lần thứ ba là một ngày trước khi án mạng xảy ra.”
Doãn Hạo nói: “Sau khi tịch thu điện thoại của học sinh Vương Cảnh Bình cất giữ như thế nào? Có khả năng người khác sử dụng được không?”
“Khả năng này không cao.” Lý Viễn lắc đầu, “Điện thoại để trong ngăn kéo bị khóa.

Sau khi Vương Cảnh Bình xảy ra chuyện thầy chủ nhiệm mới lấy chìa khóa dự phòng ở khoa vật tư về mở ngăn kéo.

Khoa vật tư có ghi chép mỗi lần cho mượn chìa khóa.

Ngăn kéo này cũng không có dấu vết bị nạy.”
Tào Vệ Vệ nói: “Điều tra Viên Hạo chưa?”
“Rồi ạ.” Lý Viễn đáp: “Người này có tiền sự.”
Viên Hạo là người thành phố M, năm nay 32 tuổi, cha mẹ khỏe mạnh, chưa lập gia đình, có một đứa con gái mười ba tuổi.
Nhiều phụ nữ ở thành phố M từng trình báo cảnh sát rằng sau khi hẹn hò với Viên Hạo họ bị mất rất nhiều tư trang có giá trị như dây chuyền, nhẫn, điện thoại vân vân.

Địa điểm hẹn hò qua đêm đều là nơi ở thuê của Viên Hạo.

Viên Hạo cương quyết phủ nhận việc này, đồng thời cảnh sát cũng không tìm thấy tang vật ở nhà anh ta nên cuối cùng không giải quyết được gì.
Chỉ có một lần cảnh sát tìm được một chiếc bông tai hình cánh bướm bằng vàng tại nhà Viên Hạo.

Lần đó Viên Hạo thừa nhận hành vi trộm cắp của mình, sau khi trả lại tài sản anh ta bị tạm giam mười ngày.
Sau khi được thả Viên Hạo rời khỏi thành phố M đến Vân Bàn.
Trước mắt, Viên Hạo có lẽ vẫn ở Vân Bàn nhưng anh ta không đăng ký đơn vị làm việc, không đăng ký địa chỉ chỗ ở, số điện thoại lúc nào cũng trong trạng thái tắt máy.

Thông qua quản lý hộ tịch địa phương Lý Viễn tìm được cha mẹ và con gái Viên Hạo nhưng họ đều nói bốn năm nay Viên Hạo không về nhà, cũng không liên hệ với gia đình.

Người nhà không biết gì về cuộc sống của anh ta hiện nay.
“Vương Cảnh Bình không sử dụng điện thoại của mình để liên lạc với Viên Hạo, mà một ngày trước khi vụ án xảy ra hai người còn gọi cho nhau.

Chắc chắn giữa họ có mối quan hệ nào đó cần che giấu.”.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Tào Vệ Vệ đồng tình, “Viên Hạo này rất đáng ngờ, rất có thể người này liên quan đến vụ án 703.”
Lý Viễn thở dài: “Nhưng điểm mấu chốt là trước mắt không tìm được người này, không có đầu mối nào cả, anh ta cứ như đã biến mất vậy.”
“Có mò kim đáy bể cũng phải mò ra.”
Lý Viễn ngồi xuống.

Tào Vệ Vệ nhìn sang Sài Lộ.
Sài Lộ vội nói: “Chưa tìm được 50 nghìn tệ tiền mặt đó ạ, tiền không có ở nhà Vương Cảnh Bình.


Bây giờ bọn em đang rà soát lại thật kĩ video giám sát tại tòa nhà anh ta ở và trường học.

Nhưng nếu anh ta cất tiền trong cặp táp thì đúng là rất khó nhận ra bằng mắt thường.”
Tào Vệ Vệ nghiêm mặt quay sang Vu Văn Hâm.
“Thưa đội trưởng Tào, một nửa đường đi trong khu công nghiệp Táo Lâm không có camera giám sát.

Khu vực có thể rà soát được có tổng cộng ba mươi tám camera.

Tất cả chúng tôi đều tham gia kiểm tra video mỗi khi có thời gian rảnh, hiện chưa phát hiện được gì ạ.”
Tào Vệ Vệ nhắm mắt lại, đưa tay day day giữa chân mày.

Chị day tới day lui nếp nhăn trên trán chẳng thấy mờ đi mà chỉ càng hằn sâu hơn.
“Viên Hạo… trong hai mươi bốn tiếng nhất định phải tìm ra người này cho tôi.

Một người sống sờ sờ giữa thành phố hiện đại làm gì có chuyện không để lại dấu vết, không thể như thế được!”
Từ Bân và Doãn Hạo cùng cúi đầu trầm tư.
Đặc biệt là Doãn Hạo, gương mặt vốn góc cạnh sắc nét giờ càng thâm trầm hơn, ánh mắt anh nhìn chăm chú tập tài liệu trên bàn nhưng hình như anh không tập trung vào một hàng chữ nào cả.

Ngón cái bàn tay phải của anh tuần tự ấn khớp bốn ngón còn lại, đó là một thói quen nhỏ của Doãn Hạo mỗi lần suy luận căng thẳng.
“Từ Bân báo cáo đi.” Tào Vệ Vệ bỏ qua Doãn Hạo, tạm thời cho anh một lát yên tĩnh suy nghĩ.
Từ Bân nói: “Trước kia Trần Thiến Di và học sinh của Vương Cảnh Bình đều nói trong hai tháng trở lại đây cảm xúc và hành vi của Vương Cảnh Bình thay đổi rất nhiều.

Suy đoán từ tính cách của Vương Cảnh Bình thì chắc chắn cách đây hai tháng phải có một sự kiện rất hệ trọng xảy ra với bản thân anh ta.

Ngoài ra nếu chúng ta xác định Viên Hạo là đối tượng bị tình nghi thì sự kiện xảy ra hai tháng trước trở thành một điểm mấu chốt, vì xét về mặt thời gian kiểm chứng được Vương Cảnh Bình và Viên Hạo liên hệ với nhau lần đầu tiên cũng từ hai tháng trước.”
“Trước mắt điều tra thế nào rồi?”
Từ Bân đáp: “Hiện tại đang sàng lọc mọi hoạt động của anh ta trong phạm vi hai tháng, nhưng thời gian khá dài nên e là có khó khăn.

Mặt khác ta cần hỏi kĩ mẹ Vương Cảnh Bình và Trần Thiến Di một lần nữa, chắc chắn có thể tìm được manh mối từ những người thân của anh ta.”
Từ Bân nói xong, không chỉ Tào Vệ Vệ mà mọi cảnh sát viên còn lại trong phòng họp đều đồng loạt nhìn về phía Doãn Hạo.
Lúc này Doãn Hạo thoải mái đặt hai tay trước mặt.
Những lời Quý Thương nói về ảnh chụp hiện trường nạn nhân Vương Cảnh Bình bị giết trở lại rõ mồn một trong đầu Doãn Hạo, chẳng có một động cơ nào nhưng anh lại cứ dần tin vào cái gọi là “suy đoán chủ quan” của người đàn ông đó.
Tấm ảnh hiện trường Quý Thương liếc qua ngày hôm đó lúc này đang được ghim trên bảng trắng.

Doãn Hạo đưa mắt nhìn tấm ảnh, lòng thầm thán phục sự nhạy bén của Quý Thương, chỉ trong chớp mắt anh ta đã nắm được thần thái của nạn nhân.
Quý Thương nói không sai, tư thế cơ thể và biểu cảm gương mặt Vương Cảnh Bình rất thoải mái, đây không phải thần thái của một người hấp hối bình thường mà như Quý Thương nói, anh ta đang chào đón một niềm hy vọng mới.
Doãn Hạo định thần lại rồi thận trọng nói: “Có thể còn một khả năng nữa, Vương Cảnh Bình đã ‘tự sát’.”.