Quý Thứ Năm

Chương 64: Thuỷ triều




Edit: Nora

Ngày hôm sau, khi thức dậy Thẩm Du cảm thấy có chút mệt mỏi.

Tấm rèm dày màu xám đậm trước cửa sổ đã được kéo lên, ánh sáng lờ mờ.

Một cánh tay đầy chiếm hữu ôm ở ngang hông, giam chặt cô trong lòng ngực chân thành và ấm áp.

Người sau lưng chắc hẳn còn đang ngủ, hơi thở đều đều và kéo dài.

Bộ quần áo mặc trên người cô là của Tạ Tân Chiêu, áo thun màu trắng, rộng thùng thình. So với những cô gái khác thì cô cũng được tính là cao, bị cánh tay bao phủ quanh eo nên chiều dài quần trở nên ngắn hơn, cặp đùi của cô gần như lộ ra ngoài, dính chặt vào da thịt của người phía sau.

Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông hơi cao, nơi tiếp xúc trong chăn càng thêm nóng hực.

Mặt Thẩm Du nóng bừng lên, cảm thấy không được tự nhiên nên bèn động đậy.

Ngày hôm qua cô không mang theo điện thoại khi đi lên, sau đó lại không cơ hội để đi xuống. Không biết hiện tại đã là mấy giờ.

Dù đêm qua Tạ Tân Chiêu không có làm đến bước cuối cùng.

2

Nhưng ở trong lòng Thẩm Du, hai người đã phát sinh quan hệ.

Chuyện này xảy ra khá đột ngột, thật ra Thẩm Du vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng khi Tạ Tân Chiêu dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô mà hỏi: "Nếu anh càng muốn quá mức hơn nữa thì sao?"

Thẩm Du vẫn đồng ý.

Cô khó có thể nhớ lại rằng chính mình đã trở nên khác lạ và nóng bỏng như thế nào khi ở dưới môi anh.

Tối hôm qua, Tạ Tân Chiêu giống như một thợ săn lão luyện, tùy ý hành hạ con mồi.

"Bé cưng, có thoải mái không?"

Mặt anh cũng rất đỏ, cơ bắp trên cánh tay căng chặt và nóng rực, trên da còn có một lớp mồ hôi mỏng.

Thẩm Du xấu hổ che mặt, lại bị anh dùng một tay khác kéo xuống rồi đặt lên đó một hôn.

Sau đó Thẩm Du được anh ôm vào phòng tắm, thoả mãn thêm một lần nữa.

Chờ đến khi trở lại giường, hai chân đã mỏi đến mức không thể nhấc lên được.

Còn mệt mỏi hơn so với việc khiêu vũ.

Lúc lim dim sắp ngủ, Thẩm Du biết anh đang sấy tóc giúp mình.

Lòng bàn tay ấn vào da đầu,

Dùng đầu ngón tay ấn vào da đầu, động tác nhẹ nhàng, thoải mái.

Sau khi trải qua cơn khoái. cảm mãnh liệt, Thẩm Du nhanh chóng chìm vào giấc ngủ dưới sự phục vụ thoải mái của anh.

Hiện tại thức dậy, ý thức cũng đã khôi phục. Nghĩ lại buổi tối hôm qua, Thẩm Du chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ và tức giận.

"Quá mức" này và cái cô nghĩ hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng nó thật sự rất quá mức.

Thẩm Du cúi đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của Tạ Tân Chiêu, dời nó sang chỗ khác.

Ngay khi cô chạm vào, bên hông bỗng nhiên bị siết chặt.

Cả người của cô bị người đang nằm phía sau kéo một cái.

"Dậy rồi sao?"

Phía sau vang lên một giọng nói lười biếng.

Thẩm Du giật mình, nhỏ giọng đáp lại.

"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi.

Tạ Tân Chiêu cầm điện thoại di động bên cạnh lên để xem: "Bảy giờ."

Trong lúc nói chuyện, cánh tay vẫn ôm lấy eo Thẩm Du như cũ.

Thẩm Du duỗi tay đẩy anh ra: "Em muốn rời giường."

Cô thực sự không thể ở lại bầu không khí mập mờ này nữa.

Tạ Tân Chiêu khẽ cười, chống một cánh tay lên, lật qua người Thẩm Du, đổi thành tư thế cùng cô đối mặt.

"Tiểu Du, thức dậy liền trở mặt không nhận người đấy à?"

Anh chỉ mặc một chiếc quần đùi, phần còn lại của cơ thể thì trần như nhộng.

Ánh mắt Thẩm Du trốn tránh, nhìn chằm chằm nơi cổ anh.

"Em không có."

"Nếu không có thì em vội vã rời giường làm gì? Chân không còn mỏi nữa ư?"

Tâm trạng của Tạ Tân Chiêu rất tốt, nói một cách chậm rãi.

"Hết rồi." Thẩm Du nhanh chóng đáp lại, rồi lập tức đứng dậy đi xuống lầu.

Cô bước xuống giường từ phía bên kia, tiện tay cúi xuống nhặt quần áo trên sàn.

Tất cả đều được cởi ra vào tối hôm qua, nhăn đến nỗi không thể mặc tiếp được.

Tạ Tân Chiêu nằm trên giường, ngắm nhìn đôi chân dài của Thẩm Du đung đưa bên ngoài, ánh mắt tối lại vài phần.

Thẩm Du dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, liền ôm lấy quần áo chạy xuống lầu.

Tạ Tân Chiêu cười hai tiếng, rồi cũng rời khỏi giường.

*

Thẩm Du trở về phòng, lúc thay quần áo mới phát hiện khắp người mình đều có những dấu vết ái muội.

Cô thở dài, may mà hôm nay không cần đi ra ngoài.

Điện thoại vì hết pin nên đã tắt nguồn từ tối hôm qua.

Thẩm Du cắm sạc rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Lúc trở lại, trên điện thoại đã hiện lên rất nhiều thông báo tin nhắn.

Kỷ Hành đăng lên vòng bạn bè một đoạn video quay lại cảnh cậu ta luyện múa trong phòng tập, và đính kèm lời nhắn: [Chờ cậu]

Thẩm Du mỉm cười và bấm thích nó.

"Tiểu Du, ăn cơm thôi."

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Thẩm Du trả lời, đặt điện thoại xuống rồi đi qua.

Mở cửa ra liền nhìn thấy Tạ Tân Chiêu, ánh mắt cô dừng ở trên môi anh vài giây rồi nhanh chóng rời đi.

Tạ Tân Chiêu vẫn luôn nhìn Thẩm Du, tự nhiên cũng chú ý tới hành động của cô.

Cô thay một bộ đồ mặc nhà màu trắng kiểu sơ mi, che kín người. Hai gò má trắng hồng, lông mày thanh tú, mái tóc đen dài xõa xuống, lộ ra vẻ lười biếng và ngây thơ.

Trong lúc ăn sáng, Tạ Tân Chiêu vốn thường ngồi đối diện nhưng hôm nay lại đổi sang ngồi cạnh Thẩm Du.

Cánh tay dán sát người cô và đặt ở sau lưng ghế, cơ thể cũng cách cô rất gần.

Thẩm Du vốn định yên lặng ăn cơm.

Nhưng lại bất lực bởi ánh mắt có sự tồn tại quá mức nóng bỏng của người bên cạnh, khiến cho cô khó có thể thích ứng.

Thẩm Du nuốt xuống miếng bánh bao nhân trứng sữa, không nhịn được quay đầu lại.

"Anh tập trung ăn đi."

Tạ Tân Chiêu cảm thấy bản thân rất vô tội: "Anh đang ăn đây này."

Gương mặt Thẩm Du có chút đỏ lên: "Anh cứ nhìn em hoài......"

Tạ Tân Chiêu cười: "Em còn không cho anh nhìn hở? Nhỏ mọn quá à."

Anh dừng một chút, thấp giọng nói: "Không phải tối hôm qua cái gì cũng nhìn hết rồi sao?"

Anh không chỉ nhìn, mà còn sờ so.ạng và hôn lên rất nhiều nơi.

Thẩm Du dừng một chút, suýt chút nữa đã sặc đồ ăn.

Cô hít một hơi và quay đi, tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình.

Trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng như tuyết hiện lên rất rõ những dấu vết đỏ hồng.

Tạ Tân Chiêu duỗi tay và nhẹ nhàng vuốt ve những chỗ ấy.

Lòng bàn tay ấm áp dán lên, động tác nhai nuốt của Thẩm Du dừng lại một lúc.

Cô trầm mặc vài giây, vươn tay nắm lấy cổ tay đang sờ, chậm rãi luồn năm ngón tay vào những khẽ hở giữa ngón tay của người đàn ông, cùng những ngón tay thon dài của anh đan chặt lại.

Mười ngón tay đan vào nhau treo lơ lửng ở giữa khoảng cách của hai người.

Giống như kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học.

Nghĩ đến kỳ nghỉ hè ở Tây Lan, lòng ngực của Tạ Tân Chiêu chợt run lên.

Thẩm Du quay đầu nhìn anh với vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Được chưa?"

Tạ Tân Chiêu ngẩn ra vài giây, bỗng dưng cười.

"Được."

Suốt buổi sáng, tâm trạng Tạ Tân Chiêu tốt một cách lạ thường, dường như tất cả những điều không vui trước đó đều biến mất theo những hành động thân mật chưa từng có vào tối qua.

Nhớ tới vòng bạn bè của Kỷ Hành, Thẩm Du lại một lần nữa yêu cầu được xem căn phòng ở tầng hai.

Tạ Tân Chiêu sửng sốt vài giây: "Từ khi nào mà em lại trở nên tò mò như vậy hở Tiểu Du?"

Thẩm Du mím môi, trực tiếp hỏi: "Là phòng khiêu vũ sao?"

Tạ Tân Chiêu: "......"

Anh cười khẽ, không chịu thừa nhận: "Vì sao lại nghĩ là phòng khiêu vũ?"

Thẩm Du không nói gì, chỉ quay ra nhìn khu vườn ngoài ban công.

Đây là một câu trả lời

—— Lời hứa vào năm 18 tuổi ấy, cô vẫn luôn nhớ rõ.

Hai mảnh ký ức liên tiếp hiện lên trong một buổi sáng khiến Tạ Tân Chiêu hoàn toàn mất bình tĩnh.

Chút ngượng ngùng và kiêu ngạo đó luôn dễ dàng sụp đổ trước mặt Thẩm Du.

Anh kéo Thẩm Du lên lầu, đưa chìa khoá cho cô.

Thẩm Du nhìn về phía Tạ Tân Chiêu, lại thấy anh quay đầu sang chỗ khác, không nhìn vào đôi mắt của cô.

Cô cúi đầu cắm chìa khóa vào, nhẹ nhàng vặn ra.

Cánh cửa lặng lẽ bị đẩy ra, căn phòng trống trải hiện ra trước mắt.

Căn phòng sáng sủa và rộng rãi, bên toàn bộ bức tường được lắp lên những tấm gương lớn và tay cầm quen thuộc với tất cả các vũ công, trên trần nhà có gắn một vài dãy đèn phù hợp với phòng khiêu vũ chuyên nghiệp.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là những tán cây xanh um và những khóm quỳnh chi tươi tốt đung đưa trong gió, tất cả như đang nhiệt tình cổ vũ cho một cái gì đó. Cửa sổ chắn ánh sáng mặt trời thành hình bình hành, in trên sàn nhà màu gỗ sáng.

Căn phòng không hề bụi bặm như trong tưởng tượng của Thẩm Du, ngược lại cửa sổ và những tấm gương đều rất sáng sủa sạch sẻ, sàn nhà cũng không có chỗ nào dơ bẩn.

"Xây một khu vườn lớn hơn chỗ này. Lại dành riêng một căn phòng cho em luyện vũ đạo."

Những lời nói của năm 18 tuổi ấy ùa về bên tai cô, Thẩm Du dễ dàng nhớ tới cảnh tượng mùa hè năm đó, hai người cùng ngồi trong vườn hoa và chia nhau nửa quả dưa hấu.

Hốc mắt đột nhiên cảm thấy ê ẩm, thậm chí các cơ xung quanh má cũng trở nên căng chặt.

Thẩm Du chớp mắt, kìm lại những giọt lệ đang muốn trào ra ngoài.

"Vừa ý không?" Tạ Tân Chiêu bỗng nhiên nói.

Thẩm Du ngước mắt nhìn anh, ánh mắt có chút hoang mang.

Vừa ý cái gì?

Tạ Tân Chiêu bình tĩnh nhìn cô, thấp giọng nói: "Là phòng khiêu vũ, em đoán đúng rồi đấy. Có vui không nào?"

Thẩm Du không vui như vậy.

Cô quay người tiến lên hai bước, chủ động ôm lấy Tạ Tân Chiêu.

Thân thể Tạ Tân Chiêu đột nhiên đông cứng lại.

Cánh tay mảnh khảnh của Thẩm Du vòng qua chiếc eo gầy của người đàn ông, vùi đầu vào ngực anh.

Cô hít một hơi, nhẹ nhàng nói: "Mùi hương trên người anh dường như chưa từng thay đổi."

Chỉ một câu đơn giản, lồng ngực của Tạ Tân Chiêu phập phồng dữ dội, máu trong cơ thể như được khuấy động lên.

Cánh tay anh lập tức giang ra, ôm chặt cô vào lòng.

Anh vùi đầu vào cổ Thẩm Du, cảm nhận nhiệt độ và mùi hương trên cơ thể của cô.

"Tiểu Du."

Anh gọi tên cô, giọng nói có chút chua xót: "Tình yêu anh dành cho em cũng chưa từng thay đổi."

Ngần ấy năm qua, tình cảm anh dành cho cô giống như thủy triều lên xuống.

Mỗi lần triều lên đều có triều xuống xuất hiện, lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.

Thủy triều không bao giờ ngừng lại, tình yêu không bao giờ chấm dứt.