Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 39: Giường (tứ)




Các bệnh viện buổi tối đều sẽ có người nhà bệnh nhân tới thăm hoặc tới ngủ lại, nhưng nói chung hễ cứ sau mười giờ đêm là không còn mấy ai qua lại nữa, ngoại trừ những y tá trực có trách nhiệm cứ vài tiếng đồng hồ lại phải đảo qua một lần, ngoài ra chỉ còn những bệnh nhân an tĩnh chìm trong giấc ngủ. Tôi và Bạch Dực nằm xuống giường giả bộ ngủ, còn Lục Tử canh bên phòng Tần Hiểu Mai. Tôi choàng kín chăn, mắt chằm chằm nhìn màn hình huỳnh quang phát sáng xanh lè trong đêm của màn hình điện thoại, y như đêm trước ngày đổ bộ Normandy, tôi vừa trách Bạch Dực trộm băng gạc, nhưng cuối cùng cũng nhân lúc y tá không để ý mà rút một cái nhíp giấu vào người. Kỳ thực cũng biết hành động này của tôi vừa buồn cười vừa vô dụng, để đối phó với những thứ ma quỷ quái dị, những vật nhỏ như cái nhíp này phỏng có tác dụng gì? Nhưng dù sao có cái gì đó mang trong người vẫn cảm thấy an toàn hơn hẳn. Bạch Dực nẳm thẳng người nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng tôi cảm giác anh ta vẫn còn rất nhiều nghi vấn chưa có lời giải đáp, hay chuyện này quả thực còn nhiều điều người ngoài không biết tới?

Đêm đã điểm mười một giờ khuya, các y tá cũng không qua lại nữa, cả các hộ lý cũng lục tục lôi giường xếp ra ngủ lại. Rốt cuộc tới gần 0 giờ, Bạch Dực cẩn thận bước nhẹ xuống giường, giúp tôi ngồi lên xe lăn, hai người chúng tôi lén lén lút lút nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh. Lục Tử và Tần Hiểu Mai đã chờ sẵn bên ngoài, nhưng điều làm tôi kinh hãi nhất là tên khốn kia đang hút thuốc! Thấy chúng tôi tới, hắn vội vã diệt tàn thuốc tiến tới, tôi mắng gắt: “Tôi biết cậu là tay nghiện thuốc nặng, nhưng cũng phải biết đường mà nhịn một chút chứ! Đây là bệnh viện, bệnh viện đó, muốn hút để kéo y tá hộ lý tới hốt cả đám về đấy à!”

Hắn cười hềnh hệch xin lỗi, tôi cũng không thèm để ý, Bạch Dực nhìn đồng hồ rồi nói: “Lúc này chúng ta cần đi tiếp nữa, vừa qua lúc y tá thay ca, cho nên cần đi nhanh, nếu không bị phát hiện bây giờ!”

Chúng tôi gật đầu. Một đám đàn ông vào nhà vệ sinh nam là chuyện bình thường, nhưng một đám đàn ông cộng với một phụ nữ có thai đi vào nhà vệ sinh nam là chuyện không thể giải thích được. Bạch Dực đẩy xe cho tôi, Lục Tử đỡ Tần Hiểu Mai, bốn chúng tôi rón rén nhẹ nhàng đi hết dãy hành lang, lúc này nó vẫn là một hành lang phủ gạch men trắng đèn nê – ông chói mắt, nhưng cuối dãy, là một vùng đen kịt. Lúc đi qua phòng trực của y tá, quả nhiên phòng trực đang vắng người. Vì tôi ngồi xe lăn nên không hề mất thời gian, lần này chúng tôi nhanh chóng tiến được tới nhà vệ sinh nam. Tôi xấu hổ nhìn Tần Hiểu Mai một chút, không biết cô bé có dám vào hay không, nhưng hiển nhiên cô nàng hoàn toàn không có chút ý tứ nào, thản nhiên vào như không, trong mắt lại còn ẩn chứa cuồng nhiệt cùng kích thích vì được thám hiểm nữa chứ. Cô bé liếm liếm môi hỏi: “Vào được đến đây rồi thì làm gì? Gọi hồn? Chơi cầu cơ trong này à?”

Ba người đàn ông chúng tôi trợn mắt nhìn cô bé, đúng là trẻ con, tưởng là muốn gặp quỷ nhất định phải cầu cơ sao? Tuy cách nghĩ của Tần Hiểu Mai rất ấu trĩ, nhưng cả tôi cũng muốn biết phải làm gì tiếp theo, nên ánh mắt của tất cả chúng tôi lần thứ hai chĩa thẳng vào Bạch Dực. Cuối cùng nghe Bạch Dực bình tĩnh nói: “Cũng không phải, tôi cũng không chắc phải làm thế nào, nhưng có thể khẳng định người phụ nữ áo đen kia lúc nào cũng đi theo chúng ta, hay phải nói đúng hơn là bà ta lúc nào cũng ở cạnh chúng ta, chúng ta cứ làm theo đúng những gì đã làm đêm qua là được. Đầu tiên là chờ tiếng bánh xe, hoặc là tiếng hát đồng dao.”

Chúng tôi theo Bạch Dực quay lại nhà vệ sinh nam. Mùi trong này thực sự khó ngửi, vốn người chúng tôi đành nhịn, ngây ngốc chờ trong đó hồi lâu. Tần Hiểu Mai dù sao vẫn chỉ là một cô bé, thực sự chịu không được, nhăn mũi nói: “Chúng ta phải chờ trong này bao lâu vậy, hôi quá!”

Bạch Dực làm tư thế im lặng, ánh mắt chằm chằm nhìn ra cửa. Dần dần bốn phía im lặng hẳn đi, trong nhà vệ sinh ngoại trừ tiếng nước chảy nhỏ giọt thì không còn âm thanh nào nữa. Từng giọt nước tích toát rơi theo một nhịp điệu đều đều, dần dần như hòa làm một với nhịp đập của tim. Đột nhiên trong tiếng nước rơi, tôi dường như nghe thấy một tiếng bánh xe như có như không, tiếng động càng lúc càng rõ ràng, cùng một mùi hương hoa cẩm chướng nhàn nhạt theo tới. Vì thế tôi liền biết, người phụ nữ áo đen kia, bà ta đã tới.

Chúng tôi tám mắt nhìn nhau một cái, Bạch Dực gật nhẹ đầu, ý bảo chúng tôi chỉ chờ tới lúc này Anh ta móc ra một cuộn băng vải, cột một đầu vào vòi nước, sau đó kéo nó ra đồng thời quay lại nói với chúng tôi: “Chúng ta phải bám theo nó ra ngoài, bởi vì cuộn băng này là vật có thật, chỉ cần nắm chắc nó trong tay, chúng ta mới không bị lạc đường.” Hóa ra đây là lý do vì sao anh ta lại mang theo nó, mấy cuộn băng vải thế này dư sức đủ cho chúng tôi đi hết dãy hành lang và quay lại. Chúng tôi an tâm gật đầu, Bạch Dực đi đầu, Lục Tử thay anh ta đẩy xe cho tôi, Tần Hiểu Mai đi cuối cùng. Bốn người chúng tôi vừa ra khỏi cửa nhà vệ sinh, lập tức lại lạc vào không gian của hai mươi năm về trước.

Tôi và Bạch Dực không giật mình như hai người Lục Tử, vì đã tới một lần, hơn nữa lần này còn là cố tình. Cho nên hai chúng tôi dốc toàn lực chăm chú quan sát bốn bề, chỉ thấy xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, tiếng bánh xe mơ hồ văng vẳng từ đâu đó, như đang dẫn đường cho chúng tôi. Bạch Dực dùng hết cuộn băng vải này lại thay một cuộn khác, cứ như thế chúng tôi nhanh chóng tiến về phía cửa phòng bệnh phụ sản. Tôi run run lấy cái nhíp trong túi ra, cảm giác tình huống hôm nay vẫn giống như hôm qua, nhưng lần này không có ai hát nhạc thiếu nhi nữa, điều đó làm tôi tự nhiên có cảm giác bất an. Bạch Dực cau mày đẩy cửa ra, bên trong vẫn là những dãy giường chăn nệm xếp chỉnh tề, bình hoa cẩm chướng khô vàng tỏa ra một mùi hương uể oải, đúng là khung cảnh ngay trước khi vụ án xảy ra.

Chúng tôi đợi mãi đợi mãi, nhưng không có ai tiến vào, tôi ngạc nhiên tự hỏi liệu mình có đi nhầm phòng hay không? Bạch Dực cũng ngạc nhiên lắc lắc đầu, rõ ràng anh ta cũng không hiểu ra làm sao. Nhưng chúng tôi cũng đã tới đây, chỉ có nước đợi hai đương sự tới hỏi cho ra lẽ. Lục Tử sớm đã muốn bỏ cuộc, đến lúc này liền run run nói: “Mọi người, nếu không thì chúng ta cứ về trước đi…” Nói xong hắn quay lại nắm cuộn dây định quay về, nhưng lại bất thình lình hét lên một tiếng kinh khủng. Chúng tôi bị tiếng hét của hắn làm cho kinh hãi, liền cũng quay lại nhìn, thấy Tần Hiểu Mai như thể bị trúng tà đứng đó, đôi môi méo xệch nhếch thành một nụ cười quỷ dị, tôi sợ tới mức cả người như muốn rúm lại, vì nếu nhìn kỹ thì chúng tôi mới phát hiện ra sau lưng Tần Hiểu Mai, hóa ra còn một người nữa! Chúng tôi hoàn toàn không phát hiện ra kẻ đó, vì kẻ đó trốn sau lưng Tần Hiểu Mai, không phát ra một tiếng động nào, mà cơ thể nó thấp hơn Tần Hiểu Mai một chút, nên chỉ lộ ra hai chân, nhìn không thấy bộ dạng. Nhưng điều kinh khủng nhất là chúng tôi nhìn thấy kẻ đó trong tay ôm một đống băng vải! Lúc này tôi mới cảm nhận được toàn bộ sự bất an nãy giờ của mình do đâu mà có, Bạch Dực dùng sức kéo dây vải, thoáng cái lôi ra từ phía sau lưng Tần Hiểu Mai một phụ nữ cả người mặc đồ đen, cái cổ vươn dài đến đáng sợ, bà ta đã trốn sau lưng Tần Hiểu Mai nãy giờ, trong tay ôm toàn bộ số băng vải dùng để trở về của chúng tôi!

Người phụ nữ nọ động tác cực nhanh, vội ném số băng vải xuống đất rồi phóng ra ngoài cửa, cử động cứ như một loại động vật họ mèo nào đó. Bạch Dực xoay người đuổi theo bà ta ngay lập tức, vừa đuổi vừa gào với chúng tôi: “Mau đuổi theo! Đó chính là bác sĩ Lâm đã bị giết đấy, theo bà ta đừng để bà ta chạy thoát!” Nữ quỷ áo đen vừa thoát khỏi sau lưng Tần Hiểu Mai thì cô bé đã hồi phục ý thức, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra cũng theo bản năng chạy theo chúng tôi, tôi để Lục Tử chăm sóc cho Tần Hiểu Mai, đừng để cô bé chạy quá sức, còn bản thân dùng hai tay đẩy bánh xe vội vã theo sau Bạch Dực.

Tốc độ của nữ quỷ rất nhanh, trên người Bạch Dực có thương nên đuổi theo cũng khá vất vả. Nhưng tôi nghĩ bà ta cố tình muốn dẫn chúng tôi đi, quẹo ngang quẹo dọc một hồi, chúng tôi đã không còn biết mình đang ở đâu nữa. Tôi cảm giác nữ quỷ này có gì đó muốn nói với chúng tôi, vì muốn bỏ rơi chúng tôi giữa chừng là điều cực kỳ đơn giản, nhưng bà ta lại cố tình dẫn chúng tôi chạy theo mình. Lục Tử cắn răng chạy theo chúng tôi một lúc, nhưng dần dần mặt hắn tái nhợt đi, lộ ra vẻ cực kỳ kinh hoàng, hắn hét lớn một tiếng, chúng tôi đều dừng lại, hắn tức giận nói: “Không ổn, không ổn rồi! Chúng ta căn bản không còn ở trong bệnh viện nữa rồi! Bệnh viện thế quái nào mà lại có nhiều lối rẽ thế chứ! Cái này thì phải gọi là mê cung rồi chứ không à!”

Hắn nói tới đây chúng tôi mới nhận ra, quả đúng như vậy, chúng tôi không biết đã quẹo qua bao nhiêu ngã rẽ, quả thực không được bình thường! Nghĩ kỹ lại thì chẳng phải chúng tôi vừa đâm thẳng vào tường mà quẹo sang hay sao! Nghĩ tới đây da đầu tôi tê rần vì sợ, đầu óc cũng dại đi. Bạch Dực cũng ngừng lại suy nghĩ, Tần Hiểu Mai vừa sợ vừa rối, lại thêm đang mang thai nên cũng không chạy nổi nữa, chỉ dựa hẳn vào Lục Tử thở dốc. Chúng tôi quay đầu lại định quay về, thì phát hiện mình đã ở trong một dãy hành lang xa lạ, cuối hành lang có rât nhiều người qua lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thấy lúc này đang là ban ngày. Chết tiệt nó, đang nửa đêm kia mà, sao lại thành ban ngày rồi? Tôi ngẩn người nhìn xung quanh, nó mang dáng vẻ của bệnh viện thời hiện đại, nhưng không còn là dãy tầng trệt nơi chúng tôi đang nằm nữa. Bức tường trắng bệch cùng những ngọn đèn vô cảm hắt ánh sáng chói rỡ vào đó làm chúng tôi chói mắt.

Bốn người chúng tôi chỉ biết ngây người đứng nhìn, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bánh xe, một đám bác sĩ y tá đang đẩy một phụ nữ trên giường bệnh, chúng tôi lập tức tránh sang hai bên. Cô gái nằm trên giường gào khóc đau đớn, chúng tôi cũng lần mò theo đoàn người tiến về phía trước. Lúc tôi đang định mở miệng hỏi một người trong số họ xem có chuyện gì đang xảy ra thì tôi chợt nhận ra, bọn họ căn bản không hề nhìn thấy chúng tôi! Chúng tôi có gọi thế nào bọn họ cũng không nghe không thấy! Tôi toát mồ hôi lạnh nhìn cánh cửa phòng giải phẫu chợt hé ra, một cánh tay vươn từ trong ra, hướng về chúng tôi ngoắc ngoắc.

Bạch Dực chậm rãi đẩy xe của tôi về phía đó: “Cứ vào xem sao, có lẽ sự thực đang nằm bên trong đó.”

Bốn người chúng tôi như bốn cái bóng vô hình lặng lẽ tiến vào phòng giải phẫu. Trên bàn phẫu thuật nằm một cô gái, cô ta kinh hoàng nhìn chúng tôi như thể có thể trông thấy chúng tôi vậy, nhưng miệng cô ta bị chụp ống thở, ngay cả việc hô hấp cũng đã đủ khó khăn rồi. Ánh mắt cô ta cố sức hướng về chúng tôi một cái nhìn cầu cứu cùng van xin, đột nhiên có một nam bác sĩ tiến tới, đeo khẩu trang nên không nhìn thấy rõ mặt mũi. Vẻ mặt cô gái tràn ngập sợ hãi, cô ta cố lắc đầu lia lịa như muốn phản kháng, hoặc như muốn cầu xin.

Người đàn ông ngừng lại một chút rồi nói: “Cô cũng đừng trách ta, cô không nên dùng cái thai này uy hiếp Trương tiên sinh, ông ấy đã nói với ta chỉ cần cô và cái thai này thần không biết quỷ không hay chết đi rồi, thì tất cả phiền phức của ông ta cũng sẽ kết thúc!”

Mấy cô y tá đẩy bàn đựng dụng cụ phẫu thuật tới, cô gái tuyệt vọng nhìn một đám người vây quanh mình, chỉ một lúc sau, máy đo điện tâm đồ vốn đang nhảy những nhịp lên xuống chợt giãn thành một đường dài thẳng tắp. Ánh mắt cô gái dần dần dại đi, cuối cùng chỉ còn một sắc đục nhờ nhờ của người chết. Mọi người mặt lạnh như tiền lặng lẽ thu dọn xung quanh, sau đó mở cửa phòng phẫu thuật thông báo cho những thân nhân của cô gái đang lo lắng chờ bên ngoài là cô ta đã chết. Tiếng khóc lập tức cất lên ngoài kia, nhưng trong đám người có một gã đàn ông thỏa mãn nhìn tên bác sĩ nọ gật đầu. Tên bác sĩ chậm rãi mở khẩu trang, đúng là trưởng khoa Triệu!

Bác sĩ Triệu lại tiến tới bên bàn giải phẫu, bắt đầu rửa tay. Trong miệng còn thầm thì cái gì, dường như là lần này gặp phải tên keo kiệt chỉ trả cho gã có bốn trăm ngàn, sau này phải đòi thêm nữa vân vân. Đột nhiên nước trong vòi tắc lại, bác sĩ Triệu ra sức lắc lắc vòi nước, nhưng từ trong vòi chỉ chảy ra máu loãng, cùng một đống tóc đen dài bít nghẹt cả bồn rửa. Gã kinh hoàng lui về sau mấy bước, run lẩy bẩy nhìn lại phía sau lưng. Đương nhiên gã không nhìn thấy chúng tôi, cho nên nhanh chóng xác định là trong phòng không có ai, đành lấy khăn lau vội tay định bỏ chạy ra ngoài. Chợt một mùi hương hoa cẩm chướng ùa tới tràn ngập cả căn phòng, trên bàn giải phẫu ngồi sừng sững một người phụ nữ mặc áo đen, trong tay bà ta ôm một đống thịt máu chảy đầm đìa, trong miệng lẩm nhẩm bài đồng dao quen thuộc. Bà ta đưa bàn tay vuốt ve đống thịt trong tay, còn bác sĩ Triệu thì kinh hãi nhìn bà ta như nhìn thấy ma, mà bà ta cũng thực sự chính là một con ma…

Gương mặt của tên họ Triệu nhăn nhúm, những đường nét trên gương mặt dúm dó vào nhau, gã xông tới cửa định đẩy cửa bỏ chạy, nhưng cửa đã bị khóa kín. Cúi đầu xuống nhìn dưới chân, rất nhiều rất nhiều những cái thai chết non đang nằm la liệt chặn ngang cửa, họ Triệu trông như một con chuột bạch lủi chạy khắp nơi, muốn tìm chỗ đào thoát, nhưng góc phòng nào cũng có hồn ma của những phụ nữ mang thai gương mặt tái nhợt nhìn gã cười âm hiểm. Đường cùng mạt lộ, bác sĩ Triệu đành quay hẳn người lại quỳ sụp xuống, cố sống cố chết dập đầu lạy nữ quỷ trên bàn giải phẫu như tế sao.

Ngay khi gã định mở miệng cấu xin, đột nhiên nghe thấy từ dưới bụng mình vang lên những tiếng động vô cùng kỳ quái, họ Triệu ôm bụng gào khóc ầm ĩ, chúng tôi nhìn thấy từ cái bụng của tên bác sĩ độc ác này có cái gì đó cứ lồi lên, trướng to, cựa quậy không ngừng, to đến nỗi xé rách cả y phục, hắn kinh hoàng nhìn cái bụng to như cái trống của mình, vội vàng dồn hết sức tàn bò tới bên bàn giải phẫu. Tôi nhìn thấy phía sau lưng gã có rất nhiều bóng dáng phụ nữ, tất cả đều xõa tóc rối tung, cười khanh khách nhìn theo gã. Còn nữ quỷ ngồi trên bàn giải phẫu vẫn vuốt ve cục thịt trong tay, trong miệng cũng phát ra những tiếng cười ghê rợn. Họ Triệu gian nan bò tới bên bàn giải phẫu, rống to: “Đau quá, ta đau… đau quá!!! Đau chết mất!!!” Nói xong tự cầm lấy dao mổ để trên bàn đâm thẳng vào bụng mình, từ trong ổ bụng gã tuôn ra từng dòng từng dòng tóc đen nhánh, gã tự lôi đám tóc ra khỏi bụng mình, cái áo blouse trắng nhuộm đầy máu đỏ ngầu.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tất cả mọi người chúng tôi đều nghẹn ngào chỉ biết trân trối đứng nhìn, còn Tần Hiểu Mai thì ngay từ đầu đã bụm chặt mặt, không dám hé mắt ra nữa.

Chúng tôi định xông tới cản gã, dù sao nếu cứ để mặc gã như vậy chắc chắn gã sẽ đâm mình đến chết mất, nhưng Bạch Dực đã xông tới cản lại: “Đừng tới, đây là thứ mà nữ quỷ muốn chúng ta chứng kiến.” Nói xong anh ta nhìn sang nữ quỷ bên kia, nữ quỷ cũng ngẩng cái cổ dài thượt nhìn chúng tôi một cái, sau đó ánh mắt đọng lại chăm chú trên người Tần Hiểu Mai, cô bé cứ như bị chiếu tướng, thở cũng không dám thở. Nữ quỷ nhìn một lúc, sau đó lại cúi xuống vuốt ve cục thịt trong lòng, thanh âm khàn khàn hát đi hát lại một bài hát cũ rích:

“Đung đưa bà ngoại đung đưa, bà gọi bé cưng bà ơi,

Kẹo một bao, quả một bao, bà ngoại mua con cá về nướng,

Đầu đã chín, đuôi đã sém, cá nằm trong chảo xèo xèo kêu, ăn vào bụng lộp bộp nhảy

Nhảy nhảy đi, nhảy đến tận chân cầu, bé cưng thích thú ha ha cười…”

Hát xong, cúi xuống vặn vẹo cười với cục thịt trong tay, nhưng ánh mắt tràn ngập bi ai lẫn bất lực vô hạn.

Nhìn đến đây, Bạch Dực liền lặng lẽ đẩy tôi ra khỏi phòng. Tôi muốn mở miệng nói cái gì, nhưng phát hiện cổ họng như nghẹn đắng lại, không sao thốt nên lời. Lục Tử đi bên cạnh cũng mím chặt môi, xo xoa miệng rồi đỡ Tần Hiểu Mai. Ngoài cửa đã không còn những đứa bé chết non chặn cửa nữa, chúng tôi nhẹ nhàng đầy cửa ra, nhìn thấy bên ngoài chính là nhà vệ inh nam, một cuộn băng vải còn cột trên vòi nước, một đầu khác chơ vơ nằm ngoài cửa. Vậy mà Bạch Dực rõ ràng đã dùng hết cả bao băng vải chứ không ít. Ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực. Chúng tôi như vừa thoát khỏi một mảnh hỗn loạn, nhìn nhau trân trối mà không ai nói được câu nào. Chỉ có ánh mắt của Bạch Dực là cực kỳ bình tĩnh, dường như đã biết toàn bộ sự thực.

Đột nhiên lúc này Tần Hiểu Mai như bị cái gì đánh gục, cả người run bắn lên rồi nước mắt trào ra, cô bé bỗng nhiên kích động cắn chặt môi, sau đó chỉ vào bụng mình mà khóc nức lên: “Đứa bé trong bụng em là con cháu nhà họ Triệu đó! Vậy mà hắn, hắn đang tâm đưa em vào đây, là hắn muốn em chết cho rồi sao?! Ha ha ha, cái gì mà yêu với chả thương! Hắn là một tên khốn! Cả nhà hắn đều là một lũ khốn mà!”

Tôi thấy Tần Hiểu Mai tự nhiên trở nên kích động như thế, liền lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tần Hiểu Mai nước mắt chảy dài, nhưng khóe môi lại vẽ thành một nụ cười tự giễu: “Làm sao ư? Tên đao phủ giết người không gớm tay trong kia chính là ông bố của Triệu Hiên anh à! Chính là ông bác Triệu lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo nghiêm túc đó! Bây giờ em mới hiểu mọi chuyện, cái gì mà phòng bệnh tử thần, cái gì mà lời nguyền của nữ quỷ chứ! Toàn bộ đều là trò khỉ mà lũ khốn nhà họ Triệu bịa ra để che mắt chuyện giết người của mình thôi!”

Bạch Dực lạnh lùng gật đầu: “Không sai, ngay từ đầu tôi đã nghĩ chuyện này thật không bình thường, làm gì mà có con quỷ nào nghiêm túc tới nỗi phải chờ tới lúc vào phòng giải phẫu mới chịu ra tay giết người? Hơn nữa lúc tôi đi điều tra mới phát hiện ra, tất cả những ca bị chết đó đều là do bác sĩ Triệu tự tay điều trị. Nói cách khác là gã đó đã khéo léo dựa vào chuyện ma quái để ngụy trang cho tội ác của mình.”

Tôi lập tức liên tưởng tới vụ án hai mươi năm trước, liền hỏi: “Vậy có phải cũng chính là gã đã giết hại bác sĩ Lâm hai mươi năm trước không?”

Bạch Dực chỉ lắc đầu: “Không phải đâu, tên sát nhân kia không phải tay họ Triệu này, sau đó tôi có tìm được một bà lao công lớn tuổi làm việc lâu năm ở đây, bà ấy biết nhiều hơn những câu chuyện ma mị mà chúng ta đã nghe.”

Bạch Dực bắt đầu kể cho chúng tôi nghe sự thực đã xảy ra hai mươi năm trước là như thế nào. Lúc đó bác sĩ Lâm là một bác sĩ đỡ đẻ nổi tiếng số một số hai trong bệnh viện, tôn chỉ của bà là dốc hết sức mình để bảo vệ sự an toàn của từng bà mẹ từng em bé. Tính cách của nàng khiến các bác sĩ khác và toàn thể bệnh nhân đều phải kính phục, bà chưa bao giờ nhận tiền biếu xén, mặc kệ là cán bộ hay dân thường, nhà giàu hay nông dân, chỉ cần là phụ nữ có thai do bà điều trị, bà sẽ làm hết trách nhiệm không hề nề hà.

Nhưng ngay cả một người phụ nữ tài đức song toàn như vậy mà cũng có nỗi khổ riêng. Lúc còn rất trẻ bà đã gả ột bác sĩ nhi khoa. Những ngày đầu tiên của cặp vợ chồng son cũng khá hạnh phúc, sau đó bác sĩ Lâm cũng mang thai. Vốn chuyện này nên là chuyện đáng mừng, nhưng không ai đoán được số trời, ông chồng của bà tự nhiên đâm ra nghiện ma túy. Những năm đó, chuyện nghiện hút cũng là một vấn đề khá phổ biến, nhưng có thể tiếp cận với ma túy cũng không phải là một điều đơn giản, chứng tỏ ông bác sĩ nhi khoa kia cũng thuộc loại có tiền có thế. Nhưng dẫu sao thì ma túy tàn phá cả gia đình, thân thích họ hàng biết nhà họ có người nghiện hút, liền tuyệt giao hết, cuộc sống của gia đình họ ngày một sa sút nhanh chóng. Bác sĩ Lâm thực lòng yêu chồng mình, yêu đến nỗi nhẹ dạ, đến nỗi chấp nhận tìm cách trộm thuốc giảm đau trong bệnh viện cho chồng mình. Nhưng bao nhiêu đó làm sao có thể thỏa mãn cơn nghiện càng ngày càng tăng của con nghiện nặng? Ông chồng kia bắt đầu tham ô công quỹ, bắt đầu dùng danh nghĩa của bác sĩ Lâm để thu tiền lì xì. Bác sĩ Lâm hoàn toàn tuyệt vọng, lúc này bà đã mang thai ba tháng. Bà muốn gặp chồng lần cuối để khuyên răn, mong hắn có thể vì đứa con chưa ra đời của bọn họ mà nghĩ lại, nhưng ai ngờ hắn ta không nghe lời vợ mình thì chớ, còn bảo bà tiếp tục trộm Dolatin[1] cho hắn. Cũng chính hắn đã ra tay sát hại vợ mình, giấu xác trong tường bệnh viện. Nghe nói sau đó cuối cùng hắn hít thuốc phiện quá liều, chết bên cạnh thùng rác bệnh viện, một gia đình đáng lẽ ra phải rất hạnh phúc lại thành nhà tan cửa nát. Mãi đến sau này khi bệnh viện sửa chữa, mới tìm được di hài của bác sĩ Lâm. Bệnh viện nghĩ chuyện này mà đồn ra ngoài thì thật không hay, nên mới tìm cách phong tỏa tin tức, ai ngờ càng cấm càng đồn bậy, chẳng mấy chốc mà hóa thành tin đồn giường bệnh có ma.

Còn tên bác sĩ Triệu kia mãi sau này mới xuất hiện, tay nghề rất cao lại biết cách “giao tế” nên nhanh chóng leo lên chức trưởng khoa. Ở vị trí đó, gã lại quen với rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn trong thành phố, trong số đó có không ít những kẻ ăn chơi trác táng, nhưng ăn chơi thì thường để lại hậu quả. Cho nên gã trở thành công cụ giải quyết những cô gái lỡ có thai và những đứa con trong bụng họ thay cho những tên vô trách nhiệm kia. Họ Triệu không biết nghe ở đâu được chuyện của bác sĩ Lâm đã bị giết chết trong chính gian phòng đó, cho nên gã lập tức thêu dệt nên một câu chuyện ma quỷ về phòng bệnh có ma. Khi mọi người còn đang mải chú ý đến cái giường bị nguyền rủa, thì gã ở một bên ung dung giết chết những cô gái vô tại và những đứa con còn chưa kịp ra đời của các cô. Tần Hiểu Mai, là hậu quả cho chính thằng con Triệu Hiên của gã gây ra. Vì thế gã quyết định cho Tần Hiểu Mai nhập viện, muốn dựa vào tin đồn giải quyết luôn cô bé có khả năng uy hiếp đến tiền đồ của con trai mình. Chỉ có điều cuối cùng lại ra thế này…

Tôi nghi ngờ hỏi: “Vậy bà ta cần gì phải làm thế này? Ngay từ khi gã giết cô gái đầu tiên, bà ấy có thể hiện ra xử gã luôn cho rồi cũng được mà?”

Bạch Dực trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Bà ta luôn luôn tìm cách cảnh báo cho các cô gái nằm ở đây, cô gái nào cũng gặp ác mộng, đó là một loại cảnh báo của bác sĩ Lâm. Bà ta muốn dùng cách đó để ngăn bọn họ đừng phá thai, nhưng lại không ai hiểu được… Bác sĩ Lâm, đến cuối cùng vẫn là một người nhẹ dạ… Bà ấy chỉ biết dùng những cách bị động đó để mong ngăn cản họ Triệu thôi, ai ngờ lại càng để lại nhiều hậu quả hơn.”

Tôi gật đầu đồng ý. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của chúng tôi, không ai có thể hiểu nổi cách suy nghĩ của một con quỷ, mà quỷ, đôi khi thật sự là một loại tồn tại vừa bất lực vừa đáng thương. Nhưng ít ra, bà ấy cũng đã cứu được Tần Hiểu Mai, nếu không cả cô bé nữa cũng đã trở thành vật hi sinh cho câu chuyện ma quỷ về cái giường tử thần kia rồi. Người thường sợ ma, nhưng chính ma cũng rất sợ người, ví dụ như một kẻ độc ác lòng lang dạ sói như tên họ Triệu kia chẳng hạn, dám lợi dụng cả chuyện ma quỷ để giết người, những kẻ như gã chẳng phải còn đáng sợ hơn cả ma quỷ hay sao?

Bốn người chúng tôi đều im lặng quay về phòng, khi đi ngang qua phòng trực của y tá, nhìn thấy cô y tá trực hôm qua vẫn hăng say coi tiểu thuyết, lần này thậm chí còn không phát hiện ra chúng tôi. Trước mặt cô, một lọ hoa cẩm chướng đang nở rộ, Bạch Dực cười nhẹ nói: “Hoa cẩm chướng đại biểu cho tình thương bao la của người mẹ, là loài hoa dành ẹ.”

Tôi không thể cảm nhận rõ ràng bác sĩ Lâm là người thế nào, bà có mềm yếu, có vô tư, bà là một người mẹ, cũng là một bác sĩ có tấm lòng, nhưng lại không quyết đoán, dung túng cho cái ác, nếu từ đầu bà biết nghiêm khắc ngăn cản chồng mình, có thể mọi chuyện không đến mức này chăng?

Ngày hôm sau, trong bệnh viện nổi lên tin đồn bác sĩ Triệu chết bất đắc kỳ tử trong chính khu hoa viên nhà mình. Khi người làm phát hiện ra thì gã đang ghé người vào bên bàn ăn, cái bụng đã bị chính gã đâm nát, trong tay còn cầm một cái dao ăn, kết quả khám nghiệm pháp y là tự sát. Trong phòng ngủ của gã, người ta phát hiện một số lượng lớn tiền mặt và một đống băng ghi âm, tất cả là do chính gã chuẩn bị để tống tiền những “khách hàng” của mình sau này. Phòng bệnh có ma nhờ đó mà hoàn toàn sáng tỏ. Tần Hiểu Mai dứt khoát chia tay với Triệu Hiên, cô bé quyết định không phá thai nữa, mà chuẩn bị sinh hạ đứa bé ra, đàng hoàng chịu trách nhiệm về những lầm lỡ tuổi trẻ của mình.

Về phần bác sĩ Lâm, sau này nghe đồn một bệnh nhân cũ của bà, bây giờ là một thương nhân giàu có, biết được hoàn cảnh bi thảm của bà, liền bỏ tiền xây một pho tượng lớn đặt trong khuôn viên bệnh viện. Pho tượng của một phụ nữ rất trẻ mặc áo blouse trắng có đôi mắt cực kỳ dịu hiền, xung quanh bà, hoa cẩm chướng nở rộ. Bà cứ thế dịu dàng nhìn vào bệnh viện, như thể sẵn sàng bảo vệ cho tất cả mọi người bên trong.

Tôi và Bạch Dực hồi phục rất nhanh, chẳng bao lâu liền xuất viện. Khi chúng tôi mang đồ đạc xuất viện, lại nghe thấy một mùi hương cẩm chướng dìu dịu lan tới, tôi vừa hốt hoảng đề phòng quay lại thì phát hiện hóa ra là cô y tá thường xem tiểu thuyết trong phòng trực đang cầm một bó cẩm chướng lớn đặt trước bức tượng của bác sĩ Lâm. Chúng tôi đến sau lưng cô, chỉ nghe cô nói rất nhỏ: “Cảm ơn bác sĩ Lâm, em là đứa bé mà bác sĩ đã cứu khỏi tay thần chết hai mươi năm trước đây, nhờ có bác sĩ em mới lớn được thành người. Hôm nay em cũng là một y tá, em muốn giống như bác sĩ, hết lòng vì từng bệnh nhân!” Nói xong cúi đầu chào thật sâu.

Cô y tá trẻ quay đầu lại nhìn thấy chúng tôi, sửng sốt một thoáng rồi lập tức mỉm cười: “Hai anh xuất viện rồi sao, chúc mừng nha!”

Tôi mỉm cười: “Đúng vậy, còn cô, đang làm gì vậy?”

Cô y tá trẻ mỉm cười đáp: “Bác sĩ Lâm là bác sĩ đỡ đẻ của tôi, lúc đó mẹ tôi khó sinh, ai cũng bảo là nhờ bàn tay thần y của bác sĩ Lâm, nếu không giờ tôi cũng không thể đứng đây được rồi.

Bạch Dực gật đầu lặng lẽ nói: “Bà ấy là một bác sĩ tốt, cũng là một người mẹ tốt.”

Gió thổi qua bồn hoa, những cánh cẩm chướng khẽ gợn lên theo chiều gió, như những lời chúc phúc thầm lặng mà chân thành dành đến tất cả mọi người phụ nữ sắp được trở thành mẹ.

Giường – Hoàn

[1] Dolatin là một loại thuốc giảm đau được sử dụng trước đây, dược tính tương tự như morphin, có khả năng gây nghiện.