Quý Thiếp - Đông Thi Nương

Chương 65: Lần này Ổ gia thành Kim Lăng chết chắc rồi, vĩnh viễn cũng không có ngày trở mình




Biên tập: B3

Đêm nay là đêm giao thừa, là ngày mà gia đình đoàn viên.

Gia Ninh đứng tại chỗ, nhìn xe ngựa của Hứa Tinh Hán càng đi càng xa, nàng cũng xoay người bước lên xe ngựa, Nguyên Nương đi theo sau.

Nguyên Nương nhìn Gia Ninh, nở nụ cười hoà nhã: “Đêm nay đi vội vàng nên có lẽ sẽ tương đối vất vả, Sương Sương cô nương hãy tranh thủ nghỉ ngơi đi.”

“Chúng ta sẽ đi đâu?” Gia Ninh hỏi.

Nguyên Nương ồ một tiếng: “Thực ra cũng chưa biết sẽ đi đâu, chủ yếu là do sự quyết định của Sương Sương cô nương thôi. Cô nương muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi tới đó. Nhưng mà, tốt nhất Sương Sương cô nương nên xem thứ này trước.” Nguyên Nương đưa ra một chiếc rương: “Rương này là do Ổ thiếu gia cho cô nương, cô nương mở ra nhìn thử đi.”

Gia Ninh nghe thấy tên Ổ Tương Đình, đang muốn nói là không nhìn, nhưng nàng vẫn hơi chần chừ, rất muốn biết rốt cuộc thì Ổ Tương Đình cho nàng thứ gì.

Nàng nhận chiếc rương gỗ từ tay Nguyên Nương, vừa mở ra nhìn liền ngây ngẩn.

Bên trên cùng là một chiếc chìa khoá.

Nàng cầm chìa khoá lên nhìn kỹ, phát hiện hình dáng chiếc chìa khoá này có vẻ khớp với ổ khoá của lắc chân hình hoa thược dược trên chân nàng. Ổ Tương Đình đưa thứ này cho nàng, xem ra thật sự muốn cắt đứt mọi quan hệ.

Nàng bỏ chìa khoá sang một bên, rồi tiếp tục nhìn rương gỗ kia, bên trong còn có mấy tờ giấy. Nàng cầm lên xem thì nhận ra tất cả đều là khế đất, nhà, cửa hàng, cái gì cần cũng đều có cả.

Bên trên đều viết tên của nàng, chẳng qua cái tên đó là Sương Sương.

“Những khế đất này nằm ở nhiều thành trấn khác nhau, Sương Sương cô nương chọn một nơi, chúng ta sẽ đi tới đó. Chúng ta sẽ bán những khế đất còn lại đi, đổi lấy tiền bạc, coi như để làm tiền riêng của Sương Sương cô nương.”

“Hắn... Tại sao lại cho ta những thứ này?” Gia Ninh không nhịn được mà hỏi.

Nguyên Nương cười khẽ: “Ổ thiếu gia nói đây là quà cảm ơn Sương Sương cô nương, cảm ơn vì Sương Sương cô nương đã phục vụ trong khoảng thời gian vừa qua.”

Vốn dĩ Gia Ninh còn đang nghĩ hay là Ổ Tương Đình có nỗi niềm khó nói, nhưng nghe xong câu này, nàng hoàn toàn không nghĩ vậy nữa. Ổ Tương Đình chính là một tên đại khốn kiếp, hắn cưỡng ép mang nàng đến Kim Lăng, sau khi làm những chuyện không thể tha thứ với nàng, bây giờ lại quay sang cho nàng một số tài sản lớn, nói ân oán của hai người đến đây là kết thúc.

Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như thế.

Gia Ninh dùng chìa khoá cởi lắc chân hoa thược dược ra, rồi nói với Nguyên Nương: “Ta đã nghĩ xong mình muốn đi đâu, trở về Kim Lăng. Ngươi đem bán toàn bộ số khế đất này đi, rồi mua cho ta một toà nhà lớn ở Kim Lăng.”

Nguyên Nương không ngờ là Gia Ninh lại không muốn rời khỏi Kim Lăng, cho dù là nàng ta thì cũng không khỏi sửng sốt: “Sương Sương cô nương, cô nương không muốn rời khỏi thành Kim Lăng ư?”

Nàng ta nói tiếp: “Ta cứ cho rằng Sương Sương cô nương chỉ hận không thể rời khỏi Kim Lăng càng sớm càng tốt. Thay vì phải phụ thuộc vào nam nhân, nữ nhân tự mình nắm giữ tiền tài không phải sẽ tốt hơn sao?”

Thực ra Gia Ninh cũng không định trở về Kim Lăng, nhưng Ổ Tương Đình đùa bỡn nàng như vậy, sao nàng có thể nuốt trôi cục giận này.

Hắn cho nàng nhiều tài sản, nhưng toàn bộ đều đứng tên Sương Sương, chẳng khác nào đang muốn nói hắn bao nữ nhân thanh lâu xong trả tiền. Hôm nay không muốn bao nữa, liền cứ thế đuổi nàng đi.

Có phải Ổ Tương Đình sắp thành thân, sợ chính thê tương lai của hắn không vui, cho nên mới dứt khoát đuổi nàng đi thật xa không?

Trái lại nàng muốn thử nhìn xem, cuối cùng thì Ổ Tương Đình muốn làm cái gì. Nếu như hắn muốn thành thân, nàng sẽ tới phá mối hôn sự của hắn, để cho tất cả mọi người đều biết Ổ Tương Đình đã cầm tù một nữ nhân ác ma. Còn nếu như hắn thật sự chán ngấy nên mới vứt bỏ nàng thì, điều này cũng không đến lượt hắn quyết định, dĩ nhiên là phải do nàng.

“Chính ngươi cho ta được quyền chọn, bây giờ ta chọn Kim Lăng.” Gia Ninh kiên quyết.

Vẻ mặt Nguyên Nương có chút bất đắc dĩ: “Sương Sương cô nương, ta nói thật với cô nương, Ổ thiếu gia ở bên kia đã căn dặn, chỉ cần không phải là Kim Lăng thì đi đâu cũng được, số tài sản này đều thuộc về cô nương. Giờ này mà cô nương muốn về Kim Lăng, sợ là binh lính canh cổng thành không mở cổng cho cô nương đâu. Mà chúng ta cũng sẽ không đưa cô nương đi.”

Nghe được lời này, Gia Ninh trở nên trầm mặc, trên đùi nàng vẫn còn chiếc rương gỗ đó. Nàng cúi đầu nhìn xuống, trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng.

Trước đây khi bỏ thuốc rồi chạy trốn khỏi đối phương, thật ra thì sao mà nàng không biết Ổ Tương Đình sẽ tức giận, sẽ muốn bắt nàng về cơ chứ. Nhưng thật ra thì có bị đối phương bắt về, nàng cũng không sợ.

Bởi vì nàng cảm thấy trên đời này có người quan tâm nàng, bất kể nàng đi tới đâu, người đó cũng sẽ tìm được nàng.

Mà bây giờ, nàng mới đột nhiên ý thức được mình đã thực sự trở nên cô độc, Thái Tử ca ca không biết nàng còn sống, Lan Tranh cũng sẽ không tới tìm nàng nữa.

Trở thành người không ai quan tâm, cái cảm giác này, hoá ra lại khó chịu đến vậy.

Gia Ninh rũ mắt: “Không thể trở về Kim Lăng, vậy có thể về kinh thành không?”

Nguyên Nương yên lặng giây lát mới đáp: “Cũng không được.”

“Vậy đi Vĩnh Thành là được chứ gì.”

Vĩnh Thành chính là thành trấn mà trước đây Ổ Tương Đình dẫn nàng đi bàn chuyện làm ăn, nếu như cưỡi ngựa từ đó thì chưa đến ba ngày là có thể tới kinh thành.

Nguyên Nương nghe được câu này thì trầm ngâm chốc lát, rồi đồng ý.

***

Bọn họ đã đi được một tháng, suốt cả quãng đường tâm tình của Gia Ninh luôn không tốt, thậm chí nàng còn mấy lần nằm mơ tới đêm giao thừa đó, nàng xem pháo hoa xong, quay mặt sang thì nhìn thấy Ổ Tương Đình.


Từng câu từng chữ mà Ổ Tương Đình nói với nàng chẳng khác nào kim nhọn, tất cả đâm hết lên người nàng.

Nàng hận Ổ Tương Đình, nhưng dù có hận đến mức nào đi nữa, cuộc đời này nàng sẽ không còn được gặp lại đối phương. Trừ khi vào một ngày nào đó, nàng thật sự có thể phục quốc thành công, đến lúc đó, nhất định nàng sẽ tịch thu gia sản của Ổ Tương Đình, xích hắn lại như khâm phạm triều đình, rồi dẫn độ từ Kim Lăng về kinh thành.

Lúc đó nàng sẽ hung hăng nhục nhã hắn, khi đó nàng đã có Phò Mã của mình là tốt nhất.

***

Sau một tháng, cuối cùng bọn họ đã tới được Vĩnh Thành, ba người tạm thời ngủ lại khách điếm lớn nhất Vĩnh Thành.

Nguyên Nương bảo nam nhân trung niên đi nghe ngóng xem ở Vĩnh Thành có toà nhà sang trọng nào đang rao bán không.

Nam nhân trung niên kia gọi là Lão Thân, dường như võ nghệ rất cao cường. Cả hành trình không phải là bọn họ không gặp những kẻ có ý đồ xấu, chẳng qua đều bị Lão Thân giải quyết dễ dàng.

Lão Thân ra ngoài xem nhà, Gia Ninh và Nguyên Nương ở trong khách điếm.

Mặc dù Nguyên Nương chỉ hộ tống Gia Ninh tới thành khác, nhưng nàng ta cũng đang giám thị nàng, bất cứ lúc nào nàng ta cũng nhìn chằm chằm vào Gia Ninh, giống như sợ xảy ra chuyện gì.

Gia Ninh hỏi Nguyên Nương, sau khi nàng đến Vĩnh Thành, có phải hai người bọn họ sẽ quay trở về Kim Lăng không.

Nhưng Nguyên Nương lại nói rằng, trong rương gỗ có cả khế ước bán thân của nàng ta và Lão Thân, từ giờ trở đi hai người bọn họ sẽ là người của Gia Ninh, Lão Thân phụ trách bảo vệ Gia Ninh, còn Nguyên Nương sẽ thay Gia Ninh quản lý tất cả công việc.

Chỉ là Gia Ninh đã có ý định khác, nàng mới không bao giờ ở Vĩnh Thành này cả đời đâu, nàng tới Vĩnh Thành là vì có mục đích khác, vì nơi này gần với kinh thành. Nàng định lén tới kinh thành một mình.

Dù sao đã đến bước này rồi, nàng cũng chẳng còn gì phải sợ nữa.

Nếu như bảo nàng an tâm ở lại Vĩnh Thành, hưởng thụ những thứ gọi là an nhàn này, bảo nàng quên hoàng huynh, thì nàng không làm được.

Cho dù có chết, nàng cũng phải chết ở kinh thành.

Gia Ninh đã kiên định muốn chạy trốn, vậy thì nhất định phải tách ra khỏi Nguyên Nương, Lão Thân ra ngoài xem nhà thì ít nhất cũng phải mất một ngày, nàng rời đi vào lúc này là tốt nhất.

Nguyên Nương không biết suy nghĩ của Gia Ninh, nàng ta đang ngồi trên ghế thêu hoa.

Gia Ninh ngồi một hồi liền đứng dậy: “Nguyên Nương, ta muốn đi thay y phục.”

Nguyên Nương nghe vậy thì vội vàng buông đồ trong tay xuống: “Được, ta đi cùng với cô nương.”

Gia Ninh và Nguyên Nương cùng đi ra nhà xí ở hậu viện khách điếm, Gia Ninh vào nhà xí ngay trước mặt Nguyên Nương, nàng ra ngoài rất nhanh sau đó, nhưng khi hai người sắp về đến phòng, Gia Ninh chợt a một tiếng.

Nàng sờ lên tai mình: “Hình như ta đánh rơi hoa tai rồi, đây là cái mà ta thích nhất.” Gia Ninh nói xong thì nhìn Nguyên Nương, còn cố ý vén mạng che mặt lên cho Nguyên Nương nhìn lỗ tai, tỏ vẻ khó xử.

Nguyên Nương nhìn thử, thấy quả thật Gia Ninh chỉ còn một bên hoa tai, nàng ta hơi do dự: “Sương Sương cô nương nghỉ ngơi đi, ta quay lại chỗ vừa rồi xem thử, xem có thể tìm về hay không.”

Gia Ninh nghe vậy thì gật đầu: “Làm phiền Nguyên Nương rồi.”

Nguyên Nương đưa Gia Ninh về phòng trước, rồi mới quay lại tìm hoa tai, nhưng hoa tai kia nhỏ xíu, khách điếm thì rất lớn, để tìm được cũng rất tốn công.

***

Sau khi Gia Ninh dùng kế điệu hổ ly sơn lừa Nguyên Nương rời đi, nàng lập tức xuống lầu bằng một hướng khác. Lúc nàng xuống lầu chính là buổi trưa, tầng một của khách điếm hết sức náo nhiệt, ngay cả tiểu nhị cũng không hề chú ý đến nàng.

Gia Ninh ra đến cửa khách điếm, liền nhìn thấy bên ngoài buộc một con ngựa, không biết con ngựa này là của vị khách nhân nào mà không cho tiểu nhị khách điếm nhốt vào chuồng ngựa.

Gia Ninh len lén nhìn vào trong khách điếm, thấy không có người nào nhìn ra ngoài, liền nhanh chóng cởi dây buộc ngựa, trèo lên ngựa rồi trực tiếp giục ngựa chạy đi.

Nguyên Nương là một nữ nhân yếu đuối, dù nàng ta phát hiện không thấy nàng đâu thì cũng sẽ không đuổi theo được nhanh như vậy, còn Lão Thân thì chưa biết đến khi nào mới trở lại.

Gia Ninh cưỡi ngựa đi một đường, chỉ trong chưa đầy nửa canh giờ ngắn ngủi, nàng đã ra được khỏi thành.

Sau khi ra khỏi thành, nàng lại giục ngựa chạy không ngừng nghỉ, vì nàng sợ có người đuổi theo.

Nàng cưỡi ngựa suốt một ngày một đêm, khi đến một thành trấn, nàng liền đổi sang nam trang, còn mua một con ngựa khác.

Có lẽ do nàng may mắn, ngày thứ ba sau khi rời khỏi Vĩnh Thành nàng đã đến được kinh thành.

Chẳng qua kinh thành không giống với những thành trấn khác, nhất định phải có giấy thông quan mới được phép vào thành, trên người Gia Ninh không có, nàng không được vào thành, không còn cách nào khác đành dắt ngựa đứng sang một bên, trong lòng thầm nghĩ cách xem phải vào thành kiểu gì.

Lúc nàng đang rầu rĩ, trước mặt nàng chợt có hai thanh niên ăn mặc như công tử nhà giàu đi ngang qua, hình như hai thanh niên kia vừa ra ngoài săn bắn về, nô bộc đi sau còn kéo theo một xe con mồi.

Gia Ninh nhìn chằm chằm hai công tử kia, đang suy nghĩ xem có cách nào nhờ bọn họ mang nàng vào hay không thì chợt nghe được một người nói: “Lần này Ổ gia thành Kim Lăng chết chắc rồi, vĩnh viễn cũng không có ngày trở mình.”

Vị công tử còn lại nghe vậy liền lắc đầu: “Huynh ngàn vạn lần đừng nhắc đến, chuyện này liên luỵ lớn, không cẩn thận ta với huynh lại rước hoạ vào người.”