Quý Thiếp - Đông Thi Nương

Chương 5: “Ngươi muốn làm gì?” Sương Sương cố gắng khiến giọng nói của mình không run rẩy




Ngày hôm sau Thiền Y đến tìm Sương Sương, hình như đêm qua nàng ta bận rộn tới rất khuya nên khi ngồi ở trong phòng Sương Sương, vẻ mặt còn mang theo chút mệt mỏi: "Chuyện đêm qua muội ngàn vạn lần chớ để trong lòng."

Đêm qua Thiền Y cũng ở Hí Tuyền Các, lúc ấy nàng ta khó mà nói được câu gì, dù sao thì cũng không đến lượt một hoa nương như nàng ta lên tiếng.

Sau khi nàng ta nói xong thì chú ý tới biểu tình của Sương Sương, ngoại trừ hai mắt có hơi sưng ra thì tất cả đều ổn.

"Ta biết." Sương Sương mỉm cười với Thiền Y: "Bây giờ cứ luẩn quẩn ở trong lòng thì chỉ càng khiến sau này thêm luẩn quẩn mà thôi."

Thiền Y nghe được lời này, không nhịn được mà nói: "Có lẽ đêm qua tâm trạng Ổ thiếu gia không tốt, đương nhiên là, chúng ta làm hoa nương sẽ khó tránh khỏi việc phải chịu một chút oan ức. Nhưng muội phải nghĩ cho kỹ, chúng ta chỉ vì kiếm tiền, cầm tiền rồi cười xoà cũng sẽ không sao hết. Dù lời nói của Ổ thiếu gia quá đáng, nhưng hôm nay đã cho người đưa tới một hộp trang sức, coi như là nhận lỗi với muội, muội mở ra nhìn xem sao?"

Sương Sương đâu thèm để ý tới những thứ trang sức đó, Thuỷ Hương đưa đến, nàng liền ném lên bàn trang điểm.

Thiền Y nói xong liền biết Sương Sương không muốn, nàng ta thầm thở dài, nhưng cũng không tiện nói gì nữa.

***

Sau khi Thiền Y rời khỏi, Sương Sương lại phải đi huấn luyện, có lẽ chưởng sự cũng biết chuyện đêm qua Sương Sương không giữ mặt mũi cho khách nhân nên giọng nói lạnh nhạt hơn hẳn ngày thường, giao nhiệm vụ cũng nặng hơn trước đó.

Sương Sương không nói tiếng nào, chỉ yên lặng chịu đựng.

Cuối cùng Sương Sương cũng kết thúc một ngày huấn luyện, nàng trở về phòng, vừa mới bước vào liền nghe thấy tiếng đồ vật rơi trên mặt đất.

Nàng vừa nhìn liền phát hiện là hộp trang sức mà Ổ Tương Đình đưa cho, đồ trang sức ở bên trong đều rơi hết ra ngoài, mà Thuỷ Hương thì đang hoảng hốt nhặt vào.

Không chỉ có vậy, trên đầu nàng ta còn có thêm một cây trâm cài tóc mà Sương Sương chưa từng nhìn thấy.

Sương Sương không cần nhìn kỹ cũng biết ngay cây trâm đó không phải là của Thuỷ Hương.

Xem ra nha đầu này dám ăn trộm đồ của nàng, còn cài cả trâm mà Ổ Tương Đình đưa.

Sương Sương đi tới: "Nếu ngươi thích thì cứ lấy hết đi, mau đi chuẩn bị nước, hôm nay ta rất mệt mỏi."

Nàng căn bản là coi thường đồ mà Ổ Tương Đình đưa tới, cho dù đồ tốt hơn nữa thì cũng thế nào, chi bằng dứt khoát đưa cho nha đầu này, tránh cho nàng phải nghĩ đến.

Thuỷ Hương cả kinh, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Sương Sương tỷ tỷ, tỷ thật sự cho ta những thứ này sao?"

"Ừ."

Thuỷ Hương vui không kìm được, vội vàng nhặt hết đồ trang sức cho vào hộp, đậy nắp lại, nàng ta cũng không quên gỡ cây trâm trên đầu ra cất vào: "Sau này tỷ tỷ không thể hối hận, cho ta rồi thì chính là của ta."

Sương Sương mới không bao giờ thèm lấy lại đồ vật đã cho đâu.

***

Từ khi Thuỷ Hương được Sương Sương cho hộp đồ trang sức này, thái độ đối với Sương Sương lập tức tốt hơn hẳn trước đây.

Lúc trước vẫn còn âm thầm nói xấu nàng với người khác, bây giờ lại chủ động nói với Sương Sương ai là người lén lút nói xấu sau lưng nàng.

Nha đầu này thật sự là gió chiều nào xoay chiều ấy, Sương Sương cũng lười so đo.

***

Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, Đỗ Nương lại bảo Sương Sương tới Hí Tuyền Các, lần này trước khi Sương Sương đi vào nàng ta còn dặn đi dặn lại Sương Sương.

"Hôm nay ở trong phòng là Ổ thiếu gia và Tống thiếu gia, cả hai đều là nhân vật có tiếng tăm ở thành Kim Lăng, sinh nhật của ngươi đang tới ngày một gần, ngươi cũng không thể hồ đồ. Dù ta rất muốn đối xử tốt với các ngươi, nhưng các ngươi cũng phải nhớ cho kỹ, Thược Kim Quật là nơi làm ăn."

Nói xong Đỗ Nương liền mang Sương Sương tiến vào, quả nhiên trong Hí Tuyền Các chỉ có mỗi hai nam nhân, là Ổ Tương Đình và một vị công tử nữa.

Tướng mạo của vị công tử kia cũng coi như anh tuấn, chẳng qua vì ngồi ở bên cạnh Ổ Tương Đình nên quả thật là có chút mờ nhạt.

Hôm nay Ổ Tương Đình mặc một bộ cẩm bào màu tím, mái tóc đen được buộc lên toàn bộ, khiến ngũ quan hoàn toàn lộ ra. Không biết có phải vì tóc được buộc hết lên hay không mà đôi mắt phong lưu đào hoa kia còn hút hồn hơn cả lần trước.

Có lẽ hôm nay hắn đã uống nhiều rượu nên khoé mắt hẹp dài đỏ ửng, trên người có mùi rượu mát lạnh, rất nhạt.

Sương Sương bỗng nhớ tới một vị cô cô của nàng, vị cô cô kia của nàng là một nhân vật truyền kỳ, không chỉ nạp mỗi Phò Mã mà còn lén nuôi trai lơ ở trong phủ, nghe nói những trai lơ kia người nào cũng vô cùng đẹp, có khi còn đẹp hơn cả nữ nhân gia.

Sương Sương nghĩ, nếu như vị cô cô kia của nàng vẫn còn sống, chỉ cần nhìn thấy Ổ Tương Đình, chắc chắn là sẽ mang Ổ Tương Đình về làm trai lơ.

Nghĩ đến đây, Sương Sương càng thêm căm ghét Ổ Tương Đình.

Dáng vẻ giống nữ nhân, bất nam bất nữ, cho nên lòng dạ mới ác độc như vậy.

Ngoài Ổ Tương Đình và vị công tử kia thì còn có cả ba vị hoa nương, một người đang gảy đàn, hai người còn lại đang ngồi ở bên cạnh Ổ Tương Đình và vị Tống công tử kia.

Vậy mà Tuyết Tàm lại không có ở đây.

Sương Sương nghe Thuỷ Hương kể, Tuyết Tàm chính là hoàn toàn si mê Ổ Tương Đình, chỉ cần nhìn thấy Ổ Tương Đình là gần như không thể đi nổi, nếu như có ai khác trong Thược Kim Quật muốn lại gần Ổ Tương Đình thì nàng ta sẽ nghĩ đủ mọi cách để ngáng chân.

"Ổ thiếu gia, Tống thiếu gia, đây là Sương Sương của chúng ta, Sương Sương có giọng hát rất hay, chỉ còn mấy ngày nữa là phải lên đài biểu diễn rồi, Sương Sương chưa có kinh nghiệm gì cả, sợ rằng khi biểu diễn sẽ không được tốt. Hai vị thiếu gia hiểu nhiều biết rộng, hay là thử đưa ra lời bình giúp Sương Sương một phen?"

Người thanh niên được Đỗ Nương gọi là Tống thiếu gia kia, sau khi nhìn thấy Sương Sương thì cũng sửng sốt một lúc lâu, mãi đến khi Đỗ Nương nói xong lời này thì hắn mới kịp phản ứng, vẻ mặt còn mang theo chút ngượng ngùng.

Hắn liếc mắt nhìn Ổ Tương Đình, thấy đối phương không nói lời nào liền nói: "Vậy thì xướng một khúc nghe thử xem sao."

Đỗ Nương chọn khúc hát cho Sương Sương, cười nhỏ bằng tiếng Giang Tô.

Tất cả nữ nhân ở thành Kim Lăng khi xướng khúc đều dùng tiếng Giang Tô, thanh âm mềm mại, vẻ mặt yêu kiều, nhưng Sương Sương lại lớn lên ở kinh thành, khi học những thứ này nàng đã phải mất không ít thời gian, chưởng sự còn không nhịn được mà nói: "Sương Sương, ngươi có thật sự là người thành Kim Lăng không vậy?"

Mặc dù Sương Sương học tiếng Giang Tô, nhưng khi xướng khúc lại không quá giống với nữ nhân Kim Lăng, nàng vẫn còn mang theo chút khẩu âm phổ thông. Tống thiếu gia luôn cảm thấy nữ nhân Kim Lăng xướng khúc quá ngọt ngào, quá mềm mại, nghìn bài như một, cách phát âm có chút khác biệt này của Sương Sương lập tức khiến hắn yêu thích.

Mềm mại mà không nũng nịu, ngọt ngào mà thanh thuý.

Ngược lại càng thấy hay hơn.

Khi xướng khúc Sương Sương không nhịn được mà chú ý tới phản ứng của Ổ Tương Đình, nhưng Ổ Tương Đình căn bản không có nhìn nàng mà chỉ trò chuyện với hoa nương ở bên cạnh, hai người cũng sắp dính sát vào một chỗ rồi.

Không biết là Ổ Tương Đình nói gì bên tai hoa nương đó mà mặt hoa nương đỏ lên, đưa tay ra đánh khẽ vào Ổ Tương Đình, Ổ Tương Đình thuận thế bắt được tay nàng ta.

Hành động õng ẹo của hai người khiến Sương Sương rất là chán ghét, nàng cố nhịn xuống để xướng cho xong khúc hát. Vừa xướng xong, Tống thiếu gia liền vỗ tay.

"Thật đúng là âm thanh của tự nhiên, Đỗ Nương, nàng đã thật sự đào được của quý rồi." Tống thiếu gia khen ngợi ở bên này, còn Ổ Tương Đình ở bên kia vẫn thầm thì to nhỏ với hoa nương.

Sương Sương không hề cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy bực mình, dù nàng cũng không biết mình đang tức giận vì điều gì, đại khái là do mình còn không có sức hấp dẫn bằng một hoa nương chăng.

Đỗ Nương nhìn tình hình này, có lẽ cũng biết Ổ Tương Đình thật sự không có hứng thú với Sương Sương, Tống thiếu gia cũng nhìn ra tâm tư của Ổ Tương Đình nên không giữ Sương Sương lại, sau khi Sương Sương xướng xong một khúc hát liền đi ra ngoài.

Lúc nàng vừa ra khỏi Hí Tuyền Các thì nghe được một tiếng cười lạnh.

"Chao ôi, dùng trăm phương ngàn kế để đưa vào thì cũng có ích gì, còn không phải là thời gian chưa đến một chung trà đã phải đi ra sao."

Tuyết Tàm kiêu căng ngạo mạn đi ngang qua mặt Sương Sương, giọng nói mang theo châm chọc.

Nàng ta vốn đã ghét Sương Sương, vậy mà Đỗ Nương cứ năm lần bảy lượt muốn giới thiệu Sương Sương cho Ổ Tương Đình, điều này khiến nàng ta càng thêm chán ghét Sương Sương.

Sương Sương đang phải nén giận do bị Ổ Tương Đình chọc giận, bây giờ lại bị một hoa nương hèn mọn nói ra lời bất kính, nàng càng cảm thấy tức giận hơn.

"Là Tuyết Tàm tỷ tỷ ư, sao Tuyết Tàm tỷ tỷ không đi vào? A, bây giờ Bạch Vi tỷ tỷ đang ở bên trong, Ổ thiếu gia với Bạch Vi tỷ tỷ hai người bọn họ đang ngọt ngào tình tứ, sợ là không có thời gian dành cho Tuyết Tàm tỷ tỷ rồi, dẫu sao thì người mới cũng luôn có sức hấp dẫn hơn người cũ mà." Sương Sương hơi nhếch môi, cố ý nói.

Quả nhiên lời nói của nàng đã khiến Tuyết Tàm phát cáu, Tuyết Tàm nhìn Sương Sương bằng ánh mắt căm tức, dường như hai mắt có thể phun ra thuốc độc, điều này khiến Sương Sương không khỏi sửng sốt, bởi khi nàng còn là Công Chúa, căn bản không có ai dám nhìn nàng như vậy.

"Ngươi là đồ hạ tiện bại hoại, lại dám cười nhạo ta. Ngươi cũng không tự nhìn lại chính mình xem ngươi được mấy phân lượng?" Tuyết Tàm nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi cứ chờ coi."

Bây giờ nàng ta vẫn chưa thể động vào đồ hạ tiện này, mấy ngày nữa đối phương phải treo biển hành nghề rồi, nếu như bây giờ nàng ta động thủ, nhất định Đỗ Nương sẽ không tha cho nàng ta.

Tuyết Tàm mang theo lửa giận bỏ đi, Sương Sương cũng không hề có chút nào gọi là vui vẻ khi thắng lợi, nàng quay trở về phòng mình, bên tai luôn nghe được tiếng sáo trúc từ ngoài vọng vào.

Ban đêm ở Thược Kim Quật đều như vậy, đèn đuốc sáng choang, tiếng cười nói rộn ràng, hoa nương dùng phấn son che đi nỗi mệt mỏi của mình, biến mình trở thành trò vui của người khác.

***

Hôm sau Sương Sương thức dậy rất sớm, lúc này gần như khách nhân đều đã đi hết, cho nên sau khi rửa mặt nàng cũng có thể tuỳ tiện đi dạo một chút trong Thược Kim Quật.

Ban đêm nàng không dám đi, sợ gặp phải khách nhân không dễ ứng phó.

Sau khi rời giường nàng liền ra hậu viện, trong hậu viện có một tảng đá lớn, mặt trên bóng loáng, nàng rất thích ngồi ở phía trên đó.

Buổi sáng sớm ở Thược Kim Quật luôn hết sức an tĩnh, những hoa nương đã bận rộn cả đêm qua, lúc này mới chậm chạp thiếp đi, Đỗ Nương cũng đã đi ngủ bù, bây giờ trong Thược Kim Quật chỉ có hạ nhân phụ trách quét dọn cùng thủ vệ là còn thức.

Cũng chỉ có vào buổi sáng sớm này Sương Sương mới có một chút yên bình, chờ sau khi dùng xong điểm tâm, nàng lại phải tiếp tục đi huấn luyện.

Lúc Sương Sương đang ngồi trên tảng đá, nàng nghe được tiếng bước chân.

Sương Sương quay đầu lại nhìn, vừa nhìn liền ngây ngẩn.

Nàng thấy Ổ Tương Đình mặc y phục đêm qua đi tới, tóc tai hắn lỏng lẻo, được buộc hờ bằng một sợi dây, trên gò má trắng lạnh còn có vài lọn tóc rủ xuống, càng khiến hắn tăng thêm một phần bất kham.

Sương Sương rời khỏi tảng đá, nàng cảnh giác nhìn đối phương, mà đối phương cũng đã nhìn thấy nàng.

Gần như Ổ Tương Đình không hề chần chừ mà đi thẳng về phía nàng, Sương Sương sợ hết hồn, theo bản năng muốn xoay người bỏ chạy, nhưng nàng còn chưa chạy được hai bước thì đã bị đối phương bắt lấy.

Ổ Tương Đình đưa tay bịt miệng nàng, kéo nàng đến dưới một tàng cây, hành động này của hắn khiến Sương Sương sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt hoảng sợ.

Sương Sương rất đẹp, tất cả mọi người đều phải công nhận điều đó.

Gương mặt này giống như ông trời đã dùng tâm huyết cả đời để tỉ mỉ điêu khắc ra, không có chỗ nào là không đẹp.

Ổ Tương Đình nhìn chằm chằm vào Sương Sương, bàn tay bịt miệng Sương Sương khẽ cử động, ngón tay cái của hắn miết theo viền môi của Sương Sương.

Từ sau khi Sương Sương phải ngâm nước thuốc thì cơ thể đã trở nên nhạy cảm hơn hẳn với cảm giác đau đớn, động tác của đối phương có chút thô lỗ khiến nàng thực sự đau đến cứng người, nàng cố gắng nhịn đau cau mày lại.

Hiện tại nàng có chút sợ đối phương, chưa nói đến thân phận khác nhau của bọn họ, mặc dù tướng mạo của đối phương nữ tính, nhưng sức lực quả thực quá lớn, vừa rồi khi Ổ Tương Đình nửa ôm nửa kéo nàng tới dưới tàng cây, nàng đã nhận ra sức lực chênh lệch rõ ràng của hai người.

"Ngươi muốn làm gì?" Sương Sương cố gắng khiến giọng nói của mình không run rẩy.

Ổ Tương Đình rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt quét qua từng tấc từng tấc khuôn mặt nàng, từ đôi lông mày đen nhánh tới cái cằm nhỏ xinh, Sương Sương cảm thấy ánh mắt của đối phương giống như là muốn ăn thịt nàng vậy.