Biên tập: B3
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Ổ Tương Đình, thử đưa tay ra chạm vào đồ vật cồm cộm, vật kia ở trong ngực Ổ Tương Đình.
Hình như là…
Sương Sương chần chừ chốc lát, bèn dứt khoát thò tay vào lấy đồ ra, vừa nhìn thấy mới phát hiện là một cây sáo ngắn, chẳng qua đuôi cây sáo kia lại được gắn một cái tua rua. Tua rua này được bện rất xấu xí thô kệch, không xứng với cây sáo ngọc này chút nào.
Sương Sương buồn chán cầm cây sáo hỏi Ổ Tương Đình: “Muốn lấy lại không?”
Nàng chỉ thuận miệng hỏi thôi, bỗng nhiên nhận ra ánh mắt Ổ Tương Đình trở nên u ám, dường như hắn đã trở về dáng vẻ khi lần đầu tiên Sương Sương thấy hắn ở Thược Kim Quật.
Còn chưa đợi Sương Sương kịp phản ứng, Ổ Tương Đình đã lạnh nhạt lên tiếng: “Dừng xe!”
Xe ngựa dừng lại ngay tức khắc.
Ổ Tương Đình nhìn Sương Sương: “Còn chưa chịu dậy? Nàng định ngồi bao lâu?”
Vẻ chán ghét trong mắt hắn rõ ràng như thế, không hiểu sao lại khiến Sương Sương bị tổn thương lòng tự trọng, nàng cũng đâu muốn ngồi trong ngực hắn, là chính hắn kéo nàng tới, bây giờ lại nói như nàng không biết liêm sỉ vậy.
Sương Sương lập tức ngồi dậy khỏi ngực Ổ tương Đình, mà gần như khi nàng vừa ngồi dậy, Ổ Tương Đình cũng xuống khỏi xe ngựa.
Hắn đổi sang cưỡi ngựa.
Sương Sương nhìn trộm hắn từ sau màn che, nhìn xong thì thở phì phò trèo lên giường nằm.
Một lát sau, nàng lại bò dậy.
Ổ Tương Đình không mang cây sáo trên bàn đi. Sương Sương đi tới, một lần nữa nhìn kỹ lại cây sáo, cái tua rua này thật sự không xứng với cây sáo này chút nào, nhưng càng nhìn, nàng càng cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy cái tua rua này ở đâu thì phải.
Mặc dù cái tua rua này rất xấu xí, nhưng nhìn qua cũng biết chất liệu của nó không hề tầm thường, tựa như nàng đã thật sự thấy.
Bỗng biểu tình của Sương Sương thay đổi, hình như cái tua rua này là do nàng bện.
Năm nàng mười sáu tuổi, hồi đó trong ngoài cung đều lưu hành trò bện tua rua, giống như tua rua buộc chuôi kiếm vậy, bện thứ này thật đẹp rồi buộc vào nhạc cụ của người mình thích, người đó sẽ có thể hiểu được tâm ý của mình.
Khi ấy Sương Sương cũng học theo, chẳng qua cái đầu tiên quá xấu, nàng liền bảo cung nữ đem vứt đi, còn mình thì chú tâm làm cái thứ hai thật đẹp rồi tặng cho Lan Tranh.
Sương Sương nhìn cái tua rua gắn trên cây sáo ngọc, cái tua rua xấu xí không ai buồn nhìn này thực sự là do nàng bện sao?
Nhưng tại sao Ổ Tương Đình lại nhặt được?
Còn cẩn thận buộc vào đuôi cây sáo?
Đồ điên!
Ổ Tương Đình đúng là một đồ điên!
***
Mãi đến tận tối, Ổ Tương Đình cũng không lên xe ngựa, là mấy nha hoàn Bích Lăng đưa thức ăn cho Sương Sương.
Lúc ăn Sương Sương không nhịn được hỏi các nàng: “Hôm nay không vào được thành, sao vẫn có thức ăn nóng hổi vậy?”
Đan Thu cười nói: “Nhị thiếu gia mang đầu bếp đi cùng, dụng cụ nấu ăn cũng mang theo, chính vì sợ phu nhân không ăn được lương khô.”
Vì Liên Đại còn nhỏ tuổi, chưa biết tự khống chế, nên khi nhìn thấy một bàn thức ăn, cô bé không nhịn được mà nuốt nước miếng. Vì tiếng động quá lớn nên bị Sương Sương phát hiện.
Sương Sương nhìn Liên Đại: “Ngươi đi dùng bữa trước đi, ở đây không cần ngươi hầu hạ nữa.”
Liên Đại ồ một tiếng, vẫn dùng ánh mắt cực kỳ lưu luyến nhìn bàn thức ăn của Sương Sương.
Sương Sương phát hiện thấy điều bất thường, bình thường nha đầu này cũng đâu có thèm ăn đến thế.
“Sao lại thèm ăn đến nỗi chân cũng không nhấc nổi vậy?”
Lúc này Liên Đại mới bừng tỉnh, cười lấy lòng Sương Sương: “Sương Sương tỷ tỷ, tỷ có thể thưởng cho muội một miếng thịt thỏ không?”
Đan Thu lên tiếng mắng: “Liên Đại, đi xuống!”
Ngày thường Liên Đại đều do Đan Thu dạy dỗ, cô bé vừa thấy Đan Thu nổi giận liền nhanh chóng xuống xe, nào còn dám muốn ăn thịt thỏ của Sương Sương.
Sương Sương không thích ăn mặn cho lắm, đối với chuyện Liên Đại muốn ăn thịt thỏ của nàng, nàng cảm thấy không có vấn đề gì cả.
“Con bé muốn ăn thì cho nó ăn, Bích Lăng, mang khay thịt thỏ này cho Liên Đại.”
Bích Lăng do dự, Sương Sương nhìn nàng ta: “Đi đi.”
Từ trước đến nay nàng vốn không phải là một chủ tử hẹp hòi.
Bích Lăng không còn cách nào khác, đành bưng thịt thỏ đi xuống.
Bích Lăng vừa đi, Đan Thu bèn lên tiếng, nàng ta cúi đầu thật thấp: “Phu nhân, thịt thỏ đó là do thiếu gia tự mình săn được, hơn nữa vì không có nhiều, thiếu gia sợ phu nhân ăn không đủ no nên đã cùng ăn lương khô với chúng nô tài.” Đan Thu hơi ngừng lại: “Nô tỳ lắm mồm, xin phu nhân trách phạt.”
Sương Sương nào biết chỉ một mình nàng được ăn cơm, nàng cứ cho rằng tất cả mọi người đều được ăn. Nàng thưởng thịt thỏ cho Liên Đại, chẳng qua chỉ muốn nha đầu kia được ăn thêm nhiều thịt một chút.
Nhất thời tâm trạng của Sương Sương trở nên phức tạp, nàng cảm thấy mình hơi quá đáng, nhưng nàng cũng chỉ là vô tình, vậy mà nha hoàn Đan Thu này còn có ý trách móc nàng. Nàng đâu biết chỉ có một mình nàng được ăn, cũng đâu biết thỏ kia là do Ổ Tương Đình săn được?
Sương Sương nhíu mày, muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng buông đũa: “Ngươi mang thức ăn xuống đi.”
Đan Thu vội quỳ xuống đất: “Cầu phu nhân tha thứ.”
Sương Sương thấy thế thì càng nổi giận hơn, bây giờ nàng đã trở thành người không biết điều, điệu bộ này của Đan Thu chẳng khác nào coi nàng là một đại ác nhân không thể dung thứ, nàng phải làm thế nào với nha hoàn vì trung thành bảo vệ chủ mà nói ra sự thật mất lòng này đây?
“Dáng vẻ này của ngươi là gì? Ta chỉ bảo ngươi mang thức ăn xuống.” Sương Sương bực bội: “Nếu ngươi không muốn nghe lời ta thì hãy nói với thiếu gia của ngươi, không muốn hầu hạ ta, qua hầu hạ hắn là được rồi đúng không?”
Bấy giờ Đan Thu mới vội vàng mang thức ăn lui xuống, sau đó Bích Lăng dè dặt mang nước trà lên.
Sương Sương ngồi trước bàn dài, thấy chính nha hoàn bên người cũng tránh nàng như tránh bọ cạp. Vốn dĩ nàng cũng tự biết mình sai, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng nàng không nên làm như vậy, Sương Sương liền nổi lên tâm lý phản nghịch.
Ổ Tương Đình hy sinh vì nàng, liên quan gì đến nàng?
Là nàng cầu xin hắn ta làm vậy sao?
Giống như trước đây, nàng cũng không bắt Ổ Tương Đình phải thích nàng.
Thôi, ở đây cũng đâu có ai đau lòng vì nàng.
Tuy những nha hoàn này hầu hạ nàng, nhưng đều là người của Ổ Tương Đình, các nàng ta đều cảm thấy nàng được Ổ Tương Đình đối xử tốt thì nàng nên cảm tạ trời đất.
Sao nàng phải làm vậy? Không phải Ổ Tương Đình cũng chỉ vì cái thân xác này của nàng hay sao?
Nếu như dáng vẻ của nàng không phải thế này, sợ là Ổ Tương Đình cũng chỉ coi nàng là một hoa nương hèn hạ ti tiện nhất mà thôi.
Sương Sương càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng khổ sở, nàng chỉ thưởng thịt thỏ cho Liên Đại thôi mà, tại sao mọi người đều coi nàng là người xấu? Đúng vậy, nàng là người xấu, trên đời này ai mà không nói công chúa Gia Ninh là người xấu xa nhất chứ, mười tuổi nàng đã cho người đánh tàn phế đích nữ của Thừa Tướng, nàng nói với người ngoài nàng làm vậy là do không thích có người mặc cùng màu y phục với nàng. Nhưng trên thực tế, trong lúc vô tình nàng đã nghe được đích nữ của Thừa Tướng nói với nha hoàn của nàng ta.
“Ta ghét ả Gia Ninh đó muốn chết, không biết tại sao cha lại bắt ta làm thư đồng cho nàng ta. Ngoài cái dáng vẻ khá hơn một chút thì nàng ta không được cái gì cả, đúng là một người ngu ngốc, tính nết còn hư láo như vậy, ngươi nhìn nàng ta xem, hôm qua còn cưỡi ngựa của một vị Tướng quân.”
“Tiểu thư, đây là hoàng cung, chúng ta trở về rồi hãy nói.”
“Nàng ta đang nghỉ trưa, sao có thể nghe được? Hừ, tính cả tuổi mụ thì nàng ta đã mười tuổi rồi, vậy mà còn không biết xấu hổ đi cưỡi ngựa của một nam nhân trưởng thành, sau khi lớn lên nhất định nàng ta sẽ giống cô cô của nàng ta, là loại nữ nhân không biết liêm sỉ.”
Khi nàng mười tuổi nghe được những lời này thì không kìm được mà giận phát điên, nàng không ngờ người tỷ tỷ luôn dịu dàng cưng chiều nàng lại là người như vậy. Nàng không có tỷ muội, chỉ có một ca ca, khi Thừa Tướng cho đích nữ của mình làm thư đồng cho nàng, nàng đã thật lòng coi đối phương là tỷ tỷ, nên cái gì cũng kể với nàng ta. Vậy mà thật không ngờ người tỷ tỷ này lại chán ghét nàng như vậy, còn chửi bới cả cô cô nàng.
Sau đó nàng liền tìm lý do, cho người đánh đối phương thành tàn phế.
Nàng là một người xấu, người trong toàn thiên hạ này đều biết.
Sương Sương không quan tâm.
***
Vì tối nay không vào được thành, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi cạnh một dòng suối, chờ đến sáng mai lại xuất phát.
Sương Sương ở trên xe ngựa một mình, nàng không muốn đi xuống, cũng không muốn nhìn thái độ thận trọng của nha hoàn, nên nàng nằm bò ở trên bàn, nhàm chán đếm số lượng sổ sách. Sau đó nàng phát hiện trên xe ngựa có giấy bút, liền dứt khoát bày giấy ra bàn, chuẩn bị viết gì đó giết thời gian.
Nhưng nên viết cái gì bây giờ?
Sương Sương suy nghĩ hồi lâu, quyết định viết một bài thơ tình mà nàng mới đọc được gần đây, đúng lúc bài thơ này cũng có thể biểu đạt tâm tình của nàng.
Nàng vừa viết xong bài thơ, đột nhiên thấy ánh nến trước mắt lập loè, rồi một bàn tay đưa ra đoạt lấy tờ giấy của nàng.
Sương Sương hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên liền phát hiện là Ổ Tương Đình.
Ổ Tương Đình nhìn bài thơ, cười khẽ thành tiếng: “Giỏi cho một con chim nhạn bay đến nơi xa thẳm, mới tin vào đau khổ khi biệt ly, giỏi cho một người thiếp nguyện làm mây trên đỉnh núi, bay vào trong giấc mộng của tiên lang.” (*) Hắn cúi đầu nhìn Sương Sương, vẻ mặt mang ý cười: “Hoá ra trong lòng Sương Sương còn có tiên lang, là họ Ổ ta không thức thời, bẻ gãy đôi cánh phượng hoàng của hai người, chia cắt mất đoạn tình duyên này.”
(*) Tiên lang: người tình trong mộng.
Sương Sương căn bản không ngờ Ổ Tương Đình lại đi lên.
Ổ Tương Đình nhìn nàng thật lâu, quay người muốn đi xuống. Rốt cuộc Sương Sương không nhịn được nữa mà lên tiếng gọi hắn.
“Ngươi…”
Vì ban ngày mới mâu thuẫn nên Sương Sương không gọi nổi tiếng tướng công, nhưng lại không có cách nào gọi tên hắn.
Ổ Tương Đình hơi ngừng bước, giọng nói lạnh như băng: “Xuống tắm đi.”
Nõi xong hắn liền xuống xe ngựa.