Biên tập: B3
Liên Đại chỉ khóc mà không nói lời nào, sắc mặt Sương Sương lạnh dần: "Rốt cuộc là ai đánh?"
Giọng nàng trở nên hung dữ.
Liên Đại bị giọng nói của Sương Sương hù doạ, dù sao cô bé cũng mới có mười một tuổi, chần chừ chốc lát rồi cũng nói ra tên người đánh mình.
"Là Tuyết Tàm tỷ tỷ."
Tuyết Tàm?
"Tại sao nàng ta lại đánh ngươi?"
Liên Đại lau nước mắt: "Muội vừa ra ngoài vứt thuốc, bị Tuyết Tàm tỷ tỷ thấy được, tỷ ấy hỏi muội làm gì, muội nghĩ nếu như nói thật với tỷ ấy thì Tuyết Tàm tỷ tỷ sẽ nói ra ngoài, nên muội không nói, tỷ ấy liền đánh muội."
Sương Sương nghe xong thì lửa giận trong lòng bùng lên, nàng cũng coi như là chủ tử, Liên Đại là nha hoàn của nàng, đến nàng còn chưa từng đánh Liên Đại, dựa vào đâu mà Tuyết Tàm dám ra tay, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
Sắc mặt Sương Sương liên tục thay đổi, cuối cùng nói với Liên Đại: "Ngươi đi tìm Tạ đại phu khám mặt đi." Nàng hơi ngừng lại: "Nhưng đừng để cho Tạ đại phu bôi thuốc hộ, phải tự mình bôi."
***
Đợi khi Liên Đại rời đi, Sương Sương mới ra khỏi phòng, nàng đi thẳng tới phòng của Tuyết Tàm.
Vừa mới đi tới cửa phòng, nàng đã nghe được tiếng cười của nữ nhân vọng ra từ bên trong.
Sương Sương giận sôi máu, cứ thế đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Tuyết Tàm cùng hai hoa nương khác đang ngồi quanh bàn cắn hạt dưa, nghe thấy tiếng động ở cửa thì quay đầu lại.
Tuyết Tàm nhìn thấy là Sương Sương, gương mặt vốn đang tươi cười lập tức sa sầm: "Sao ngươi lại tới đây?"
Sương Sương đi vào, giơ tay đóng cửa, lạnh mắt nhìn Tuyết Tàm: "Ngươi đánh Liên Đại đúng không?"
Tuyết Tàm nghe vậy thì cười nhạo, quay mặt đi: "Đúng, là ta đánh, chẳng lẽ ngươi tới đòi công bằng cho nó sao?"
"Không cần phải đòi công bằng, nhưng ngươi đừng có tiếp tục làm những việc bẩn thỉu như thế này ở sau lưng nữa." Vốn dĩ Sương Sương muốn tới để đánh Tuyết Tàm, nhưng đối phương có ba người, nàng chỉ có một mình, cứ thế rơi xuống thế hạ phong, nàng liền chuyển sang sử dụng công phu mồm mép: "Thảo nào Ổ thiếu gia coi thường ngươi, xấu người xấu cả nết."
Nàng vừa dứt lời, Tuyết Tàm liền quay mặt lại.
Một lát sau, Tuyết Tàm đứng lên, lộ ra hàm răng trắng: "Đúng rồi, Sương Sương muội muội xinh đẹp như vậy, không thì sao có thể được Ổ thiếu gia coi trọng."
Tuyết Tàm vừa nói vừa tiến lại gần Sương Sương, Sương Sương nhìn đối phương, vừa mới chớp mắt, còn chưa kịp nói gì, đối phương đã giáng một cái tát lên mặt nàng.
Trong nháy mắt kia Sương Sương hoàn toàn ngây ngẩn, nàng lớn bằng này rồi mà còn chưa bị ai tát như vậy đâu.
"Cái đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi, cùng lắm mới treo biển hành nghề được chưa tới một tháng, vậy mà đã dám đắc ý với ta, ngươi cũng không thử nhìn một chút xem ta là ai?" Tuyết Tàm không chỉ cho Sương Sương một cái tát mà còn giơ tay ra túm tóc Sương Sương.
Đau đớn trên da đầu buộc Sương Sương phải ngẩng đầu lên.
Tuyết Tàm nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt, một bàn tay vỗ vỗ lên nơi vừa bị đánh trên mặt Sương Sương: "Hôm nay ta chỉ thưởng cho ngươi một cái tát, để cho ngươi hiểu chút quy củ, nếu như vẫn còn lần sau thì ta liền xé rách cái miệng này của ngươi."
"Tuyết Tàm, sao muội lại doạ sợ Sương Sương muội muội như thế?" Một hoa nương đi tới, bảo Tuyết Tàm buông Sương Sương ra, lại sửa sang mái tóc giúp Sương Sương, nhẹ giọng nói: "Sương Sương muội muội, hôm nay tâm tình của Tuyết Tàm không tốt, ngươi đừng để trong lòng, tốt nhất là đừng để Đỗ Nương biết chuyện này, bằng không tâm tình Tuyết Tàm tỷ tỷ của ngươi sẽ càng không tốt đâu đó."
Sương Sương giận quá hoá cười.
Tuyết Tàm lạnh mắt nhìn Sương Sương: "Nha đầu này nghe không vào đâu, để ta dứt khoát phá huỷ gương mặt này của nàng ta đi."
Lời này của nàng ta đương nhiên chỉ là hù doạ Sương Sương, bây giờ Sương Sương là cây rụng tiền của Đỗ Nương, nàng ta nào dám huỷ dung Sương Sương.
Sương Sương giận cũng sắp phát điên lên rồi, Tuyết Tàm lại dám đánh nàng.
Nàng đẩy hoa nương bên cạnh ra, muốn giơ tay đánh lại, nhưng không biết là do đổi thân thể hay là do ngâm quá nhiều nước thuốc, mà khi nàng muốn đánh Tuyết Tàm thì chút sức lực của nàng chẳng là gì so với Tuyết Tàm cả.
Tuyết Tàm thấy vậy bèn mỉa mai Sương Sương: "Ngươi còn muốn đánh lại? Đúng là ta đã coi thường ngươi rồi, hôm nay tỷ tỷ ta đây sẽ dạy ngươi một chút quy củ."
Tuyết Tàm nhìn xung quanh, cầm lấy ly trà trên bàn, nước đã nguội, không thể làm bỏng Sương Sương, nhưng mục đích của nàng ta là làm nhục.
Nàng ta nhìn vỏ hạt dưa ở trên bàn, cười lạnh, nắm một nắm vỏ hạt dưa bỏ vào trong ly trà, lại rót thêm nước trà, đi tới trước mặt Sương Sương.
Tuyết Tàm kéo cổ áo Sương Sương ra, đổ toàn bộ nước trà và vỏ hạt dưa vào trong.
Khi nàng ta làm việc này, ánh mắt vẫn còn chăm chú nhìn vẻ mặt của Sương Sương, thấy đối phương không giãy dụa được, chỉ có thể đỏ mắt nhìn mình, gương mặt xinh đẹp của Tuyết Tàm nở một nụ cười thoả mãn.
"Tiểu Tiện Nhân, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ cho kỹ ngày hôm nay." Nàng ta đưa tay bóp cằm Sương Sương, sau đó bảo hai hoa nương kia đưa Sương Sương về phòng.
***
Sương Sương thật sự tức giận đến mức thất khiếu như muốn bốc khói, nàng vốn đang muốn trả thù cho Liên Đại, kết quả nàng cũng bị hung hăng làm nhục.
Sương Sương về phòng liền nhìn thấy Liên Đại, Liên Đại thấy dáng vẻ của Sương Sương thì kinh ngạc: "Sương Sương tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Sương Sương ghét nhất để người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của nàng, càng cảm thấy đứng trước mặt tiểu nha đầu như Liên Đại sẽ càng mất mặt hơn.
Thật ra Tuyết Tàm đánh không hề nặng, bởi vì sợ nếu làm mặt Sương Sương bị thương thì Đỗ Nương sẽ trừng phạt nàng ta, nhưng do da mặt Sương Sương quá mềm mại nên vẫn hơi đỏ một chút.
Nàng nhìn mình trong gương, suy nghĩ một chút, rồi tự tát thật mạnh vào mặt mình, một cái tát giáng xuống, đau đến mức khiến nàng phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Một cái tát chưa đủ, nàng còn cố gắng đánh mình thêm mấy bàn tay.
Mặt Sương Sương lập tức sưng vù, nàng nhìn mà vẫn chưa thấy hài lòng lắm.
Vừa rồi nàng bị hai hoa nương kia đưa trở về, dọc đường cũng không hề gặp ai khác, hai hoa nương kia còn một mực khuyên Sương Sương, kêu nàng chớ đối đầu với Tuyết Tàm, dẫu sao thì bây giờ Tuyết Tàm chính là hoa nương đứng đầu bảng ở Thược Kim Quật.
Nhưng Sương Sương căn bản không nhịn được cơn giận này, từ nhỏ đến lớn nàng nào đã bị người ta làm nhục như thế?
Tuyết Tàm là cái thá gì? Xách giày cho nàng còn không đủ tư cách, vậy mà lại dám động thủ đánh nàng, còn dùng nước trà uống thừa đổ vào người nàng.
Sương Sương do dự một lát, liền dùng móng tay cào mấy đường máu lên gương mặt đã hơi sưng vù của mình, hiện tại mặt nàng nhìn qua thật sự là hết sức kinh người.
Sân khấu đã dựng xong, giờ chỉ chờ người xem kịch tới.
***
Buổi tối Đỗ Nương vừa tới liền giật mình: "Sương Sương, mặt ngươi đây là bị làm sao?"
Sương Sương rũ mắt, chỉ khẽ lắc đầu, Đỗ Nương thật sự đau lòng. Đỗ Nương đâu có biết gương mặt Sương Sương chính là do nàng tự tay huỷ, tất nhiên là nhìn qua thì thấy vết thương trên mặt nàng rất đáng sợ, nhưng trên thực tế cũng không có gì nghiêm trọng, những vết máu kia không thể để lại sẹo.
Mặc dù Sương Sương là Công Chúa cao quý, nhưng nàng cũng bắn tên cưỡi ngựa cực giỏi, cũng đã từng bị thương, chỉ là chưa từng bị sẹo, cho nên nàng mới cố tình cào mặt mình, để khiến nó doạ người như vậy.
Đỗ Nương bảo Sương Sương ngẩng đầu lên cho nàng ta nhìn thật kỹ, vừa nhìn Đỗ Nương liền nổi giận: "Sương Sương, hôm nay ai bắt nạt ngươi?"
Rõ ràng trên mặt nàng là bị người đánh, còn có cả dấu tay.
Sương Sương hơi nghiêng mặt đi, mắt cũng có chút đỏ, Đỗ Nương liền chuyển mắt nhìn sang Liên Đại ở bên cạnh, kết quả vừa nhìn, cũng phát hiên mặt Liên Đại sưng phồng, nàng ta càng tức giận hơn: "Liên Đại, mặt ngươi bị làm sao? Ngươi mau nói toàn bộ ra, nếu không ta không tha cho ngươi."
Trước đó Liên Đại đã bị Sương Sương uy hiếp, muốn cô bé khai rằng mặt Sương Sương bị như vậy từ sau khi ra khỏi phòng Tuyết Tàm, nhưng Liên Đại không biết nói dối, nên đành lắp ba lắp bắp: "Thưa... Là Tuyết... Tàm tỷ tỷ."
"Tuyết Tàm?" Đỗ Nương nhíu mày: "Nàng ta đánh các ngươi? Tại sao?"
Liên Đại cúi đầu nói, căn bản không dám nhìn vào mắt Đỗ Nương: "Hôm nay nô tỳ... đụng phải Tuyết... Tàm tỷ tỷ, hình như... tâm tình Tuyết Tàm tỷ tỷ không tốt, liền giơ tay... đánh nô tỳ. Sau đó Sương Sương... nhìn thấy, liền nói muốn đi tìm... Tuyết Tàm tỷ tỷ hỏi cho ra lẽ, nhưng mà... nhưng mà..." Cô bé khẽ cắn răng, nói ra câu cuối cùng: "Đây là Tuyết Tàm tỷ tỷ dạy cho Sương Sương tỷ tỷ biết thế nào là quy củ."
Đỗ Nương giận quá hoá cười: "Ta thật không biết trong Thược Kim Quật chúng ta còn có một nhân vật lợi hại đến vậy, chỉ vì tâm tình không tốt liền đánh người."
Nói xong nàng ta liền thở dài, Đỗ Nương tới tìm Sương Sương là vì Ổ Tương Đình tới, mà ngày hôm nay Ổ Tương Đình không đi một mình, còn có cả mấy vị công tử khác nữa.
"Sương Sương, bây giờ mặt ngươi như vậy thì cũng không ra gặp Ổ thiếu gia được, ta sẽ qua nói với hắn." Đỗ Nương an ủi Sương Sương: "Yên tâm, Đỗ Nương sẽ làm chủ chuyện này cho ngươi, nhất định không để ngươi phải chịu oan ức."
Sương Sương sợ đến lúc đó Đỗ Nương sẽ mềm lòng với Tuyết Tàm nên cố ý khóc sướt mướt: "Đỗ Nương, liệu mặt ta... có để lại sẹo không? Sẽ không biến thành một gương mặt mèo chứ?"
Đỗ Nương vội dỗ dành: "Không đâu, không đâu, ta sẽ bảo Tạ đại phu dùng thuốc tốt nhất cho ngươi, Sương Sương của chúng ta đừng khóc, nước mắt đụng phải vết thương sẽ càng đau hơn đó."
Sương Sương diễn xong trò này, cuối cùng tâm trạng cũng thoải mái hơn, vậy nhưng Liên Đại vẫn lo lắng bất an.
"Sương Sương tỷ tỷ, liệu Đỗ Nương có phát hiện ra sự thật không?"
"Sự thật?" Sương Sương nhìn Liên Đại: "Có phải Tuyết Tàm chủ động đánh chúng ta hay không?"
Liên Đại gật đầu.
"Đó chính là sự thật." Sương Sương lạnh giọng nói.
Chỉ cần đối phương đánh, vậy thì nhất định sẽ phải trả giá thật đắt, nàng chỉ muốn để đối phương phải trả giá cao hơn một chút mà thôi.
***
Nhưng Sương Sương còn chưa thoải mái được bao lâu thì đã có người trực tiếp xông vào.
Giọng Đỗ Nương vẫn còn ở đằng sau.
"Ổ thiếu gia, hôm nay quả thực là Sương Sương không thoải mái, không thể..."
Nàng ta còn chưa nói hết câu, Ổ Tương Đình đã đi tới trước mặt Sương Sương.
Sương Sương bất ngờ nhìn thấy Ổ Tương Đình thì cũng sợ hết hồn, việc đầu tiên là muốn giấu mặt mình đi, nhưng nàng còn chưa kịp lấy đồ che mặt thì Ổ Tương Đình đã sải bước chân, dứt khoát nắm được cằm Sương Sương, cưỡng ép nàng ngẩng mặt lên.
Ổ Tương Đình vừa nhìn thấy mặt Sương Sương thì lông mày cau chặt, đôi mắt đào hoa thâm thuý kia tối sầm lại, giống như là chứa đựng cả cơn bão.
"Mặt bị làm sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi, nhưng giọng nói hết sức lạnh lẽo.
Đỗ Nương vội vàng đi tới, cười xoà nói: "Một chút rắc rối nhỏ thôi, không có gì đáng ngại, mặt sẽ không bị lưu lại sẹo đâu."
Bỗng Ổ Tương Đình quay đầu lại nhìn Đỗ Nương, Đỗ Nương lập tức nín bặt, thậm chí cơ thể còn run lên một cái, cuối cùng lui về phía sau hai bước.
Ổ Tương Đình lại quay đầu lại, tiếp tục tục tỉ mỉ kiểm tra mặt Sương Sương, hắn cẩn thận nhìn, nhìn từng tấc từng tấc, bởi vì nhìn quá lâu mà khiến Sương Sương vốn đang chột dạ càng thêm khẩn trương.
Nàng hơi do dự, sau đó vẫn quyết định diễn đến cùng.
Cho nên Sương Sương một lần nữa đỏ mắt, kết hợp với gương mặt thảm thương của nàng, thật sự là vừa đáng thương vừa yếu ớt.
Nhưng Ổ Tương Đình nhìn Liên Đại ở bên cạnh, sau khi quan sát vết thương trên mặt Liên Đại, hắn đột nhiên cầm bàn tay trái của Sương Sương lên, hắn nắm bàn tay Sương Sương đặt lên chỗ bị thương trên má trái của nàng, hành động này khiến Sương Sương sợ đến mức không dám cử động.
Một lát sau, Ổ Tương Đình cười thành tiếng.
"Quả đúng là bản lĩnh." Hắn nói từng chữ một, sau đó nói với những người khác: "Toàn bộ các ngươi đi ra ngoài."
Cả người Sương Sương liền run rẩy.