Những cơn sợ hãi ngắn ngủi thường không khắc sâu trong trí nhớ con người, thậm chí đối với nhiều người, quên hẳn hoàn toàn không là việc gì khó khăn. Tuy nhiên, khi sự sợ hãi ấy kéo dai dẳng, đeo bám như hình và bóng, cho dù con người có lá gan lớn thế nào cũng khó lòng thoát khỏi, thậm chí từ đó có thể gây nên sụp đổ rối loạn, trở thành một kẻ tâm thần.
Hiển nhiên, “nó” rành rẽ nguyên lý này. Từ sau cái chết của Lý Thành, chỉ qua một tuần lễ. Bảy ngày này, bảo tôi sống một ngày như một năm cũng không diễn tả hết ý. Mỗi khi đêm về, tôi cũng không dám chìm vào giấc ngủ đơn giản vậy. Và rồi dù khi đã ngủ, một khi có chút dấu hiệu nhỏ nào, tôi cũng có thể lập tức giật tỉnh. Vì thế đã nhiều ngày nay, thần kinh tôi suy sụp đến gần bờ vực, mặt mày tiều tụy không tả nổi, còn có cả dấu hiệu bị thần kinh. Nhưng mặt ngoài, tôi rất tỉnh táo, không, hẳn phải nói là buông xuôi. Mà Ninh Phàm Kỳ muốn chết cùng tôi, dường như ảnh hưởng cũng không lớn. Nhưng mỗi ngày gã lo lắng cho tôi cũng đủ bức gã tới giới hạn.
Đối với tình huống hiện tại của cả hai, cha mẹ cũng không còn cách nào khác. Nhưng bọn họ lại không thường xuất hiện ở bệnh viện nữa, cứ như đang bận rộn gì vậy.
Phỏng đoán của tôi về việc bản thân mơ thấy tử trạng của mình lại không xảy ra – đây cũng là nguyên nhân tôi sợ ngủ sâu, nhưng tôi lại nghĩ mình không thấy lại chưa hẳn nó không xảy ra. Còn về giả thuyết của Ninh Phàm Kỳ, khoảng thời gian trước khi chết cũng không phải là sự giày vò mà để chúng tôi hoàn thành tâm nguyện, tôi vẫn không thể tin được.
Thế nhưng, sau khi Lý Thành mất được tám ngày, chính là hôm nay, sau khi nghe xong thông báo của mẹ, tôi lại không thể không nghi ngờ giả thuyết mình đã chối bỏ kia.
“Mẹ, mẹ vừa nói cái gì?!” Tôi khép lại cằm bởi vì ngạc nhiên mà há ra, không thể tin hỏi.
Chỉ thấy mẹ có vẻ mặt như đã đoán trước tất cả, quay đầu cười với cha đang nhìn mình dịu dàng, rồi mới quay lại bảo:
“Mẹ nói, con trai à, cha con với mẹ con, cuối tuần này, là ba ngày sau đó, sẽ làm đám cưới. Chúng ta muốn tái hợp.”
Tái hợp? Tái hợp?! Tái hợp…
-nếu có người hỏi tôi, nguyện vọng trước khi chết là gì, hiện tại tôi muốn cha mẹ tái hợp…
-cậu có ý gì? Ý cậu là con quỷ kia có lòng tốt, trước khi giết chết chúng ta thì để dành thời gian cho chúng ta hoàn thành tâm nguyện?! Ý cậu là thế sao?
-chẳng lẽ những ngày lo lắng kinh hoàng chỉ là vì “nó” cho chúng ta đủ thời gian hoàn thành tâm nguyện? Cho nên chúng ta trước đó đã luôn lãng phí thời gian? Tôi không cảm nhận được tấm lòng của “nó”? Chết rồi thì cảm nhận được à?
Cuộc đối thoại lúc trước với Ninh Phàm Kỳ trong một giây lát hiện lên. Ánh mắt không thể tưởng nổi của tôi rơi xuống trên người Ninh Phàm Kỳ, thấy nét mặt gã không thay đổi gì nhiều, vẫn dịu dàng và đầy khuyến khích như thế, khiến tôi nghi ngờ gã có phải chăng đã sớm cảm nhận được.
“Vì…vì sao?” Thật lâu, tôi mới khó nhằn phun ra được một câu hỏi.
Mẹ cười tủm tỉm hỏi lại: “Vì sao là vì sao? Chẳng lẽ con không vui vì chúng ta tái hợp?”
Tôi lắc đầu, ngoan cố hỏi: “Hai người tại sao phải tái hợp? Dì Tinh thì sao? Cha không phải đã đính hôn với dì Tinh à?”
Khuôn mặt tươi cười của mẹ hơi chút trách móc, nhưng rất nhanh lại cười lớn, gắt giọng: “Con nít thì biết gì? Cái thằng này thích tò mò quá nhỉ, suy đoán lung lung không. Cha mẹ kết hôn đương nhiên vì chúng ta yêu nhau thôi ~.”
Tôi bĩu môi, lơ đễnh cãi lại: “Hai người lúc trước không lẽ không yêu nhau? Cũng ly hôn đó thôi? Bây giờ làm sao có thể tái hợp lại? Còn cả đám cưới?”
Mẹ sửng sốt một hồi, rốt cuộc giận tái mặt, có chút không biết làm sao quay đầu nhìn cha. Cha nhận được tín hiệu cầu cứu, đành bước lên, mặt tỏ rõ khó khăn:
“Tiểu Viễn, hai ta tái hợp đương nhiên là có lý do của riêng mình, về phần Vãn Tinh, cha đã nói rõ với dì, dì cũng hiểu được.”
“Lý do của hai người là gì?” Tôi vẫn không thuận theo không bỏ qua.
Hai người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cha đành thở dài giải thích:
“Tiểu Viễn, chuyện xảy ra với tụi con thật sự rất khó nghĩ tới. Cha với mẹ con đều rất lo lắng, nhưng hai ta không làm được gì cả. Vậy nên cả hai đành phải sử dụng vài phương pháp của người xưa cố gắng giảm thiểu chuyện xấu vậy. Đuổi xui thì tốt nhất phải rước vui rồi, cho nên…”
Nghe vậy, tôi ngạc nhiên, bỗng dưng không biết phải nói gì.
Đối với cha mẹ thế này, tôi còn có thể nói được gì đây? Mê tín? Vớ vẩn? Chuyện chúng tôi gặp phải không phải càng vớ vẩn hơn sao?
Thật lâu sau, giọng tôi mới mang vẻ nghẹn nghào nói: “Con cảm ơn.”
Kể từ sau khi hai người ly hôn, tôi không hề nói với bọn họ những chữ này nữa.
Những ngày tiếp theo, tôi trải qua với việc Ninh Phàm Kỳ theo giúp tôi đi thử lễ phục, mua lễ vật và làm việc vặt. Thân thích hai nhà cũng đã bỏ qua khúc mắc, vì chuyện này bận rộn không ngừng. Cũng may tôi vẫn còn ở bệnh viện nghỉ ngơi, cho nên bọn họ cũng không tiện tới.
Ngày mốt là lúc cử hành hôn lễ, những việc cần lo hiện đã xong, tôi cũng rãnh rỗi lại. Cũng tới lúc này, tôi mới có đầu óc tĩnh lặng để suy nghĩ lại. Chỉ là giờ ngẫm nghĩ lại cũng thấy không được tốt lắm, lòng vốn vì bận rộn mà cuốn quýt lên giờ lại rỗng không, sự sợ hãi quen thuộc, dự cảm không lành lại lan tràn. Nhưng ngẫm lại kỹ càng, tôi mới lập tức phát hiện có chuyện không ổn!
“Ninh Phàm Kỳ, hôm nay là ngày mấy?” Tôi hỏi Ninh Phàm Kỳ đang thả lỏng ngắm cảnh.
Bởi vì tay tôi không còn gì phải lo nữa, nên ngày thường khi rảnh cả hai thường hay xuống lầu tản bộ bên lề cỏ bệnh viện. Chim hót hoa nở, tốp năm tốp ba bệnh nhân đã trút bỏ đi cái bệnh quấn người, lộ rõ sức sống, nhìn cũng thấy thú vị.
“Hở?” Gã hơi ngớ ra, nghĩ hồi mới nói, “Ngày 12 tháng 10.”
“Khai giảng ngày mấy?” Tôi hỏi lại ngay.
“Gần một tháng rồi.” Ninh Phàm Kỳ nhíu mày trả lời, “Sao vậy?”
“Tiểu Lục, nó… tại sao còn chưa xuất hiện?” Tôi mở to miệng, thật vất vả lắm mới nói được những lời này. Bởi vì dự cảm không lành đột ngột dâng lên khiến tôi bắt đầu suy nghĩ tới hướng xấu. Nhưng rồi tôi lại không thể không đè nén ý nghĩ của mình, chặn lại suy nghĩ lung tung của bản thân.
Vốn Chung Tân Duy sau khi cùng chúng tôi du lịch đã về nhà, nói ngày khai giảng mới về trường, nhưng giờ khai giảng đã gần một tháng, còn chưa thấy bóng dáng của cậu ta.
Ngoài ra, ban đầu tôi không để ý, nhưng đào sâu mới thấy quỷ dị, lúc Đông Ngôn Huy gặp tai nạn, chúng tôi, thậm chí cảnh sát Triệu, lại không ai nhắc tới hay liên hệ với cậu ta! Nói chính xác, dường như, tất cả sự kiện, toàn bộ quá trình, tiểu Lục hoàn toàn không tham dự! Chuyện này thật sự quá kỳ quái. Không tính đến việc sau chuyện đã xảy ra tại ký túc xá chúng tôi không hề liên lạc với cậu ta để thông báo, thậm chí cảnh sát điều tra cũng tự động bài trừ tiểu Lục thì quá mức kỳ lạ! Theo lý, lúc Đông Ngôn Huy gặp tai nạn, nói thế nào thì tiểu Lục cũng phải nằm trong diện tình nghi cùng chúng tôi. Thậm chí căn cứ theo tình huống lúc ấy cảnh sát cho rằng đó là mưu sát, không có mặt tiểu Lục cũng có thể suy theo chiều hướng hung thủ không có mặt ở đây. Thế nhưng, trong chúng tôi chưa từng ai nhớ tới cậu ta!
Dù hiện tại tôi đang tự hỏi, cũng chẳng hiểu tại sao mỗi lần tôi nghĩ tới “nó”, tôi sẽ luôn mặc định tiểu Lục là người sống sót, nhưng hoàn toàn không có ý nghĩ liên lạc với cậu ta, hỏi thăm gì đó, hoàn toàn không!
“Á? Đúng rồi, nó không phải bảo lúc khai giảng…” Ninh Phàm Kỳ vốn là kinh ngạc, lập tức chuyển thành ngớ người. Trong giây lát, gã dường như cũng phát giác có chỗ không bình thường, nói rồi mà không hề có tiếng.
Tôi xua tay dữ dội, hòng mong đem ý tưởng không tốt xóa đi. Hít sâu một hơi, mới cười lớn nói: “Có gì đâu chứ, gọi điện thoại không phải là được rồi? Đoán gì chứ?”
Ninh Phàm Kỳ gật đầu, cũng trả lời: “Ừ, nói không chừng là trùng hợp có việc thôi.” Nhưng sắc mặt gã vẫn bối rối lắm.
Thấy vậy, tôi lấy điện thoại trong túi áo gã, gọi đến nhà tiểu Lục.
Tiếng tít tít càng nhiều nhưng vẫn không thấy ai bắt máy, trong lòng tôi vốn đã bình thường lại giờ hơi không ổn nữa rồi, nôn nóng ngày càng nhiều.
“Không có ai ở nhà.” Tôi gập điện thoại, giọng có chút không bình thường.
Ninh Phàm Kỳ nhíu mày, hỏi: “Gọi lại thử xem?”
Nghe vậy tôi lại lần nữa cầm điện thoại, nhưng vẫn không có người bắt. Tôi bắt đầu bất an rồi, mờ mịt nhìn Ninh Phàm Kỳ.
Vẻ mặt Ninh Phàm Kỳ cũng dần dần không được.
Đột nhiên, gã lôi kéo tôi đứng dậy, chạy đến cổng bệnh viện.
“Đi đâu?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Đi tiệm net, chúng ta gửi email vậy.” Ninh Phàm Kỳ nói.
Bên cạnh bệnh viện là một tiệm net quy mô lớn.
Tôi cười khổ một tiếng, chỉ có thể đuổi theo.
Có lẽ vì nằm cạnh bệnh viện, người trong tiệm cũng rất thưa thớt, có không ít là bệnh nhân.
Sau khi trả tiền, chúng tôi chọn một cái máy nằm trong góc.
Nhìn biểu tượng QQ quen thuộc trên màn hình, ma xui quỷ khiến thế nào, lại dời con chuột qua, ngay cả Ninh Phàm Kỳ cũng cản không kịp, mà tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại click vào.
Nhưng khiến tôi ngoài ý muốn, avatar chớp sáng trên QQ của tôi, vậy mà là con thỏ màu xanh da trời quen thuộc – của tiểu Lục?!
Sáng đèn, nói rõ là đang online, không cần phải nhắn lại.
Tôi quay đầu nhìn Ninh Phàm Kỳ, vẻ mặt gã cũng sửng sốt như tôi vậy.
“Có lẽ…nó đang ở tiệm net?” Tôi hỏi không quá chắc chắn.
“Có lẽ.” Ninh Phàm Kỳ lắc đầu, mở ra tính năng video.
Thấy vậy, tôi vội vàng nhấp vào avatar của tiểu Lục, nhân tiện xem tin tức.
Tiểu Lục rất nhanh đã nhận.
Trên màn hình xuất hiện khung nhỏ hình ảnh, là Chung Tân Duy đã lâu không gặp.
Nhưng kỳ quái là, sau lưng tiểu Lục rõ ràng là nhà cậu ta.
Chẳng lẽ không nghe được tiếng chuông điện thoại?
“Tiểu Lục, cậu sao không về trường?” Không nói chuyện phiếm, tôi hỏi thẳng.
“Hở?” Tiểu Lục ban đầu ngớ ra, sau mới cười giải thích, “À…sau khi em về ba mẹ nói muốn kéo theo tôi đi du lịch. Mặc dù mới trở về, nhưng em cũng đồng ý luôn. Dù sao tháng đầu khai giảng chương trình còn chưa phải chạy. À, nói anh nghe, tháng này em đi rất nhiều nơi đó…” Sau đó, toàn là tiểu Lục vui vẻ giới thiệu chuyến hành trình của mình. Nghe cậu ta nói quá vui vẻ, tôi trước đó không thoải mái cũng khôi khỏi bị lây, kiên nhẫn nghe, mà vì cậu ta nói rồi hứng quá, Ninh Phàm Kỳ bên cạnh cũng nghe được không ít, biết không có gì đáng lo nữa, gã cũng không chen vào, im lặng lắng nghe.
Chỉ là, vui vẻ, dường như từ sau buổi tối ấy, không thể áp dụng lên người chúng tôi được.
Mục rữa, kinh tởm, buồn nôn… cái mùi nọ lại thoáng qua.
Vốn lòng đang ấm nóng, lại cứ như bị một chậu nước đá dốc thẳng xuống đầu. Hơi lạnh như băng từ xương sống lủi thẳng xuống, thấm vào lạnh ngắt. Toàn thân tôi nổi da gà, da đầu run lên.
Tiếng người ồn ã xung quanh, tiếng bàn phím lách cách, dần dần rời xa.
Vừa rồi hết thảy như hải thị thận lâu, tất cả như trôi tụt đi. Một khoảnh khắc kia, vốn tất cả những gì tốt đẹp trở thành ảo ảnh, thậm chí trở nên ghê rợn.
Những nhận thức trước đó, trong nháy mắt này, như chiếc gương rơi xuống, vỡ vụn.
Tôi quay phắt sang nhìn về phía Ninh Phàm Kỳ.
Chẳng lẽ, một lời tạm biệt chính thức cũng không thể? Lại đến nhanh như thế…