Gã nhíu mày, sau đó nghe lời bỏ đĩa vào máy tính, nhấp full screen, rồi ngồi vào cạnh tôi.
Cảnh đầu tiên là khuôn mặt kê sát của tôi, sau đó quay đầu.
Tấm gương quỷ đi, ánh trăng đẹp đẽ.
Trò chơi bắt đầu.
Ninh Phàm Kỳ cùng xem hẳn đã lập tức nhận ra đây là bản sao ghi hình từ DV đặt trong phòng tập nhảy. Gã ngạc nhiên nhìn tôi, lấy tay làm dấu hiệu đặc biệt của phòng ký túc chúng tôi, ý hỏi xem tiếp hay không. Tôi không chút do dự gật đầu.
Hình ảnh và những gì tôi xem ngày ấy giống nhau y đúc. Đến cùng một chỗ kia, tôi mặc kệ mẹ cấm không được sử dụng tay, lập tức duỗi tay phải ấn tạm dừng.
Lúc này 4 người đứng, nhìn vào gương, không có chỗ nào không ổn hay quỷ quái. Điểm kỳ quặc duy nhất, cũng chỉ có tôi đang đưa lưng về màn hình.
“Ninh Phàm Kỳ, cậu nhìn chỗ này.” Tôi duỗi ngón tay chỉ vào màn hình, “Chỗ này không phải có một cục gì màu đen đen nhỉ? Cậu nhìn thấy quen không?” Tôi chỉ đúng vào khung hình mà ngay ót tôi có thứ gì phản chiếu ánh sáng. Ngày đó xem, tôi còn chưa rõ nó là gì, nhưng bây giờ thì đã biết rồi.
So với tôi ngày càng hiểu ra, Ninh Phàm Kỳ lúc này cũng mở mắt nhìn. Dù sao gã đã “thấy” hình dạng lúc chết của tôi, cộng thêm lời nói của gã khiến tôi càng dễ dàng đem hai thứ này liên kết với nhau.
“Đây là máu đóng cục?!” Ninh Phàm Kỳ lấy làm lạ hỏi, “Tại sao lại có thể?”
Đúng, tại sao lại có thể? Vì sao DV không quay được cảnh trong gương lại có thể quay được một phần trong tử trạng của tôi? Chẳng lẽ ảo giác chỉ có thể xuất hiện trên một lần mặt kính?
“Thế nhưng vậy thì sao chứ?” Đột nhiên, Ninh Phàm Kỳ nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt kỳ quái hỏi.
“Ớ?” Tôi nhất thời phản ứng không lại, khó hiểu hỏi, “Sao là sao?”
“Ý tôi là, du phát hiện hình ảnh này, nhưng nó chứng minh được cái gì đâu, lại có thể giúp chúng ta cái gì?” Không thể nghi ngờ, một lời này của Ninh Phàm Kỳ như một thùng nước lạnh, ào ào một chốc khiến sự kích động trong lòng tôi bị giội sạch.
Đúng, cho dù xác nhận được hai việc này có liên quan gì sao? Ngoại trừ một lần nữa cho thấy việc này rất quỷ dị, căn bản không thể chứng minh được gì khác nữa, khỏi cần nói đến việc trợ giúp.
Tôi không khỏi nhớ lại lời Ninh Phàm Kỳ miêu tả tử trạng của bản thân, “Còn cậu… cậu đứng đấy, nhưng lưng khom thành 90 độ, hai tay vươn về trước, giống như đang giúp gì đó. Nhưng, những đầu ngón tay đều không có thịt, chỉ lỏng lẻo chút da, lộ ra xương trắng hếu. Ót cậu còn chảy ra máu đen không ngừng, cổ vỡ ra, đầu lúc lắc gần rớt.”
Cổ vỡ ra, đầu lúc lắc gần rớt. Tám chữ này cứ như ma chú không ngừng vang lên trong đầu tôi. Thế rồi, tôi lại nhớ đến một chuyện.
Giấc mơ.
“Này, Ninh Phàm Kỳ.” Tôi gọi gã, còn chưa đợi gã đáp lại đã nói tiếp, “Cậu biết không… tôi từng có một giấc mơ. Trong mơ có tôi, cũng có cậu. Mà lúc bắt đầu thì chỉ có mỗi tôi thôi, chung quanh đều là bia mộ. Mà cách tôi gần đó có 4 cái. Phía trước mặt là Đông Ngôn Huy, bên trái là Trần Hải, bên phải là Lý Thành. Còn có một ở sau lưng nữa, nhưng tôi không biết ai, vì không dám quay đầu nhìn. Cậu nói xem có phải tôi không?” Tôi quay đầu nhìn gã, cười thảm thiết.
Ninh Phàm Kỳ ngạc nhiên.
“Bởi vì,” Tôi nói tiếp, “Cậu đột nhiên xuất hiện. Sau đó hỏi tôi, ‘Trác Viễn, cậu… đầu cậu đâu?’ Rồi, tôi giơ tay sờ đầu mình, lại phát hiện không có gì cả! Cậu có biết tôi lúc đó sợ đến mức nào không?”
Tôi vừa nói, vừa như trong mơ cũng giơ tay sờ đầu mình, chà vuốt không ngừng, chà vuốt không ngừng, càng ngày càng nặng, cuối cùng tôi nhịn không được nắm mạnh lấy tóc của bản thân, lồng lộn nghẹn ngào, cả người như một tên bệnh tâm thần, laptop rớt trên mặt đất.
Ninh Phàm Kỳ thấy vậy, vừa vội nhào tới hô lên, “Tỉnh lại, Trác Viễn!” vừa ôm lấy tôi, cố gắng làm tôi đang không khống chế được dịu lại. Thế nhưng, tôi đã lún vào trong sự tưởng tượng kinh khủng đó, sự dịu dàng này cứ như không thấy. Không, tôi hẳn vẫn biết, chỉ là tôi lựa chọn bỏ qua, bởi vì đã chịu áp lực quá lâu.
Nửa tháng yên ả, với tôi mà nói, là yên bình trước cơn bão, nặng nề và đáng sợ.
Chúng tôi giằng co trong sự điên cuồng này đến cả nửa tiếng. Cuối cùng, Ninh Phàm Kỳ cũng nhận ra cách này chẳng thể nào khiến tôi tỉnh táo, nên lựa chọn một cách thức khác – bạo lực.
Tôi đột nhiên cảm thấy cằm đau điếng, người đã té xuống đất, đụng vào laptop đang nằm dưới đó.
Tôi không giãy giụa nữa, mà cứ nằm trên đất. Bởi vì là phòng chăm sóc đặc biệt, trên đất có thảm, nằm cũng không thấy bẩn. Nhưng tôi cũng chẳng có lòng cảm nhận được thảm mềm hay không.
Lúc này, Ninh Phàm Kỳ đang thở hổn hển chạy tới, phủ lên người tôi, vươn tay ra. Tôi lắc đầu, tỏ ý không muốn đứng dậy, cũng nhẹ giọng gọi:
“Ninh Phàm Kỳ.”
“Ừ?” Ninh Phàm Kỳ thấy vậy, liền thu tay, còn ngồi thẳng xuống đất luôn, bên cạnh tôi.
“Tôi nghĩ, không bao lâu nữa, tôi sẽ mơ hoặc nhìn thấy thêm vào cảnh…về tử trạng của mình. Ngoại trừ bị chặt đầu, ót chảy máu, còn gì xuất hiện nữa nhỉ? Đầu ngón tay không có thịt phải không? Khi tôi nhìn được hết tất cả, có phải tới lượt tôi không?” Tôi nhỏ nhẹ thì thầm.
“Trác Viễn,” Ninh Phàm Kỳ đặt tay phải lên trán tôi, nghiêm túc bảo, “Đó là mơ thôi.” Vẻ mặt của gã, trong mắt tôi, và cách suy nghĩ và nói của gã, không bằng nói gã đang cầu nguyện.
Tôi đột nhiên cảm thấy, tôi chính là một cơ thể bất cứ khi nào cũng có thể trở thành miếng thịt tế phẩm, mà sự cầu nguyện yếu ớt của người hiền để cứu vớt thế giới như vầy, thật cố chấp và bất lực.
Tôi cười khổ một tiếng, đưa tay đặt lên mu bàn tay phải của gã, kéo xuống, che đi ánh mắt của tôi, mới nhẹ giọng nói đứt quãng: “Tôi nghĩ, lão Đại, lão Tam và lão Tứ, có phải bọn họ cũng như vậy không, cũng mơ thấy hay bằng cách nào đó nhìn được tình huống lúc chết? Nếu thật như thế, tôi có thể hiểu được vì sao mọi người trở nên kỳ lạ rồi. Không, phải nói như tôi hiện tại trở nên kỳ lạ.”
“Trác Viễn!” Pha lẫn chút bực bội và nhắc nhở, “Tôi nói đây chỉ là mơ thôi.”
“Ha ha… lừa mình dối người.” Còn tôi chỉ cười nhỏ, khịt mũi khinh thường. Chỉ là, cùng với tiếng cười tôi bật ra, khóe mắt thật sự đã tuôn ra chút ươn ướt.
Hẳn là cảm nhận được ướt át từ lòng bàn tay, Ninh Phàm Kỳ không nói gì thêm.
Thì ra, chính mình lại sợ chết như thế. Nhớ rõ lần trước rơi lệ, là trong phòng tối buổi chiều tà sau khi cha mẹ ly hôn. Tôi chỉ còn một mình, đắm chìm trong tịch mịch.
Đúng rồi, cha mẹ sau khi tôi chết hẳn sẽ rất đau lòng. Nhất là mẹ, không có cha bên mình, bà có thể chỉ dựa vào công việc để vượt qua sao? Như vậy bà có thể không vì chuyện của tôi mà ngã bệnh?
Nếu có người hỏi tôi, nguyện vọng trước khi chết là gì, trước đó có lẽ tôi sẽ bảo: đương nhiên là khỏi phải chết, ngu ngốc. Hiện tại tôi lại hy vọng, cha mẹ có thể tái hợp. Hy vọng xa vời này trước khi đã tuyệt vọng, và lúc này, hy vọng xa vời vẫn là hy vọng xa vời.
“Cộc cộc cộc!” Đột nhiên, trên đầu vọng lại tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng cửa mở.
Tôi lập tức ngồi dậy, rất nhanh lau khô nước mắt.
Dáng vẻ chật vật thế này, cho một người xem là đủ rồi.
“Các cậu sao ngồi dưới đất?” Người đứng ngay cửa ra vào kinh ngạc hỏi. Nhưng, tôi nghĩ chúng tôi còn kinh ngạc hơn ông ta.
“Cảnh sát Triệu?” Tôi kỳ quái hỏi. Ninh Phàm Kỳ bên cạnh thay đổi sắc mặt, vô cùng khó coi. Tôi liền nhớ tới người thấy chết không cứu trước mặt này, giọng cũng bắt đầu hơi chua hỏi, “Vậy ngài đây vì sao tới? Không phải thăm bệnh chứ?”
Triệu Thần Khởi đầu tiên giật mình, sau đó mặt lộ vẻ xấu hổ, đoán là chúng tôi biết rõ việc ông ta quyết định bỏ án này. Nhưng dù sao cũng là người đã trải qua nhiều chuyện, Triệu Thần Khởi rất nhanh đã bình thường lại. Ông ta ho nhẹ một cái, sau đó mới nghiêm túc nói:
“Tôi tới, là muốn nói cho các cậu một tin.”
Dường như là không cần nghĩ ngợi, tôi lập tức thốt ra: “Lý Thành chết rồi, thi thể được phát hiện?”