Bích Nhan ở trong căn phòng nhẹ nhàng xoay vòng vòng, cười đến run rẩy hết cả người.
"Ngươi có biết không? Chỗ này thật ra thuộc về ta, ta mỗi ngày mỗi khắc đều chờ mong ngày nào đó ta có thể ở lại nơi này. Ta cũng cho rằng trừ bỏ ta, không có ai lại có tư cách vào ở chỗ này. . . . . ."
Bích Nhan liễm (thu lại) một chút tươi cười, cười nhịu nhàng mà hướng Tần Tiêu đang nằm trên giường mà đi tới, đi tới một bên giường, nàng khom người, tay trắng như ngọc tỉ mỉ mơn trớn trên áo phượng (áo tân nương) đỏ thẫm Tần Tiêu đang mặc trên người, trong ánh mắt có loé ra cái gì đó, làm cho người ta trong chốc lát thấy thật phức tạp.
"Cái này, tất cả đều là ta dốc lòng thêu thành, bên trong chứa đựng rất nhiều kỳ vọng của ta . . . . . Thêu rất tốt, trông rất sống động, đó là bởi vì ta mỗi một châm(kim) một tuyến(đường), đều dụng tâm để may. . . . . . Mỗi một châm mỗi một tuyến a. . . . . ."
Tay Bích Nhan nhẹ nhàng chuyển đến trên chăn, Tần Tiêu nhìn đến đôi mắt sâu sắc của nàng lúc này nhưng lại hắc ám đến không có một tia sáng, thậm chí cảm giác không ra một tia sinh khí (tức giận).
Khi Bích Nhan bắt lấy một góc chăn thì, Tần Tiêu chưa kịp tự hỏi nàng muốn làm gì thì cổ đã bị nàng bắt lấy, miếng ngọc rũ xuống trước ngực nàng hấp dẫn ánh mắt hắn.
Là lần đầu tiên nhìn thấy, miếng ngọc hổ phách trong suốt và sáng long lanh cùng máu giống nhau một màu hồng chói mắt , có cái gì đó nhỏ nhoi lóe lên.
Miếng ngọc này có một cỗ khí không thể tin được, mạc danh kỳ diệu mà hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Tần Tiêu.
Nhưng mà không để hắn suy nghĩ lâu, tay của Bích Nhan nâng một góc chăn lên, lực chú ý của Tần Tiêu bây giờ mới chuyển đến trên người mình, mới hiểu được tại sao mình không thể nhúc nhích.
Vô số cánh tay như những con rắn màu trắng từ cái giường vương ra mạnh mẽ quấn chặt hắn, đem hắn trói lại, đừng nói tới động đậy, hô hấp đều bởi như thế mà trở nên khó khăn.
"Ngươi đừng tưởng ta sẽ không làm gì mà để cho ngươi trở thành người của Quỷ Chủ! Ta sẽ không cho ngươi sống khá giả, ngươi là tên trộm đáng xấu hổ !"
Bích Nhan sắc mặt biến đổi, ánh mắt cư nhiên phát ra một màu xanh đậm ánh sáng , cánh tay vẫn được ẩn sau tay áo dài liền hiện ra bộ móng dài sắt bén như dao.
"Ta muốn ngươi phải chết!"
Bích Nhan cánh tay duỗi ra, cả người hướng Tần Tiêu đồng thời tấn công, mắt thấy móng tay sẽ đâm vào cổ mình Tần Tiêu theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng là Bích Nhan lại chậm chạp không chịu động thủ, Tần Tiêu chậm rãi mở mắt ra, mới phát hiện nàng chính là ngồi ở bên giường (=.=), thái độ làm cho người ta không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy , mỉm cười nói với hắn ︰"Ngôn Hoa, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi khinh địch như thế mà chết. . . . . . Sẽ không. . . . . ." (chứ muốn làm sao =.=)
"Đầu tiên ta cho ngươi biết một việc, một việc rất quan trọng . . . "
Bích Nhan chậm rãi cúi thấp về phía trước, môi gần sát bên tai Tấn Tiêu, miệng lúc mở lúc đóng, nhưng Tần Tiêu lại nghe không được của nàng thanh âm. . . . . . Tựa như đột nhiên thất thần, cái gì đều nghe không được .
Mặc kệ hắn cố gắng nghe thế nào, đều nghe không được.
Khi Tần Tiêu tỉnh lại, một thân đều là mồ hôi.
Cố gắng mở to đôi mắt bị mồ hôi làm uớt mà nhìn ngôi nhà gỗ nhỏ hắn sớm đã quen thuộc mọi thứ, hắn phát hiện chính mình lại bị vây trong một giấc mộng .
Không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, không biết chính mình rốt cuộc đã tỉnh hay vẫn ở trong mộng, sắp phân không rõ nào là mộng nào là thật, hoặc có thể hắn vẫn đang nằm mơ cũng không chừng.
Nghĩ đến việc này, Tần Tiêu cười cười tự giễu.
Nếu thật sự là mộng, thì mộng của hắn cũng thật là lâu lắm đi?
Nếu mỗi giấc mộng đều có ý nghĩa, vậy giấc mộng vừa rồi có ý gì? Trong mộng, Bích Nhan kêu tên Ngôn Hoa, chẳng lẽ này là một phần kí ức của Ngôn Hoa ?
Lúc trước, khi Xích Trụ lặp lại chuyện tình đã phát sinh trước kia, trong trí nhớ của Ngôn Hoa và Xích Trụ, Bích Nhan cơ hồ không có xuất hiện qua, làm hắn tạm thời cũng quên người này.
Nhưng là ở giấc mộng kia, thái độ của Bích Nhan chứng tỏ giữa nàng và Xích Trụ cùng Ngôn Hoa có liên hệ không bình thường. Huống chi trước khi Ngôn Hoa đến, nàng vẫn là vị hôn thê của Xích Trụ, một vai diễn trọng yếu như thế, sao lại vẫn chưa xuất hiện?
Tần Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, thông qua cửa sổ trống rỗng, hắn thấy được thân ảnh của Xích Trụ vẫn ngồi ở bên ngoài, trải qua một phen trầm tư, hắn nghĩ đến 1 sự kiện
Kí ức của Ngôn Hoa không có Bích Nhan xuất hiện, có phải hay không lúc đầu Ngôn Hoa đến Quỷ Cốc, cũng không biết Bích Nhan, hơn nữa bọn hắn không có gặp dịp cùng gặp, mà Xích Trụ gần như đều đứng ở Hoa Trì Lý cũng không có dịp đến gặp nàng, cho nên ngay từ đầu Bích Nhan cũng không xuất hiện. Nhưng là thời gian sau thì sao? Sau cùng Ngôn Hoa có hôn ước, Xích Trụ nhất định phải hướng Bích Nhan giải trừ chuyện hôn ước, vậy Bích Nhan có thể không xuất hiện sao, nhưng mà trong ký ức của Xích Trụ, cũng không có thấy qua nàng. . . .
Có thể hay không việc Xích Trụ gặp qua Bích Nhan là chuyện không thể nói? Nghĩ đến đây, Tần Tiêu linh quang chợt loé, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, cả người đang ngồi trên giường nhảy xuống.
Vả lại, chuyện tình sau này của Ngôn Hoa , Xích Trụ cũng không rõ ràng, vậy chuyện Ngôn Hoa có gặp Bích Nhan hay không cũng không thể kết luận! Như thế Bích Nhan cũng có thể trong đó, can dự qua chuyện tình giữa Ngôn Hoa và Xích Trụ? ! Tần Tiêu để chân trần đứng trên mặt đất lạnh băng, mặc dù không phải cố ý làm như vậy, nhưng hơi lạnh từ bàn chân truyền tới não làm hắn có thể thanh tỉnh suy nghĩ của mình một chút.
Cuối cùng, không biết trong lòng đã tính tóan cái gì , trong mắt Tần Tiêu biểu lộ sự kiên định, sau đó hắn chạy đến bên cạnh Xích Trụ, chạy nhanh như thế, có lẽ sợ chính mình sẽ đổi ý quyết định ngay từ đầu .
Đi tới phía sau Xích Trụ, hắn giữ chặt Xích Trụ trước mặt mình , đối với hắn lớn tiếng nói: “Xích Trụ, nếu ngươi thực cho rằng ta là Ngôn Hoa, như vậy thành thân với ta như ngươi nói, ngươi cũng có thể chứ?”
Nhìn không ra biểu tình của Xích Trụ, nhưng hắn một thời gian dài không nói gì thật giống như đã bị Tần Tiêu chấn trụ. Gió không biết là lần thứ mấy thổi tới, Tần Tiêu cũng cảm thấy nhiệt độ cơ thể giảm xuống, Xích Trụ cuối cùng mới nói chuyện . ". . . Ngươi. . . Ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không?"
"Ta đương nhiên biết!" Tần Tiêu nói giọng lớn hơn.
"Chính là. . . . . ."
"Chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ta thành thân?"
"Đương nhiên là không. Chính là. . . . Lúc trước ngươi rõ ràng thực chán ghét. . . ."
Đúng vậy, lúc trước hắn nhìn thấy bộ dáng Xích như vậy hắn sợ muốn chết, bởi vì Xích Trụ nhốt hắn ở nơi này càng khiến hắn hận muốn chết... Nhưng là... Nhưng là... Hiện tại đối với tâm tình để ý Xích Trụ như thế nên dùng từ gì để hình dung?
"Đó là chuyện tình trước kia, ta, không đúng. . . Hiện tại , hiện tại không giống với . . . . . ."
"Vậy, ngươi thật sự quyết định , Tần Tiêu?"
Nghe được cái tên đã làm bạn với mình hơn hai mươi năm, Tần Tiêu bỗng ngẩn đầu nhìn Xích Trụ, ở thật sâu trong đáy mắt lóe lên một điểm hào quang.
"Phải"
Một tiếng này, hắn thật sự cam tâm tình nguyện mà trả lời.
Xích Trụ không hề nói cái gì, mà chậm rãi vươn tay ôm lấy hắn.
Cảm giác ấm áp truyền lại, Tần Tiêu cũng nhắm mắt lại, hắn muốn đem phần ấm áp này nhớ kĩ, vĩnh viễn nghi tạc ở trong đầu.