【 Tư Mã thị 】
Trong thời kỳ hỗn loạn nhất, có một vài thị tộc vì phát triển cực nhanh nên đã trở thành một quốc gia. Thị tộc Tư Mã chính là một trong những bộ tộc nổi danh nhất, họ lấy thị tộc Tư Mã làm gốc, thành lập Tấn quốc, cũng đã từng là một cường quốc cực kỳ hưng thịnh.
Thị Thần thị tộc Tư Mã, nghe đồn không phải người hiền lành, chỉ là rất ít người có thể thấy ngài, nhưng vị Thị Thần này không nổi tiếng vì tính cách của mình, mà là vì ngài từng nói một câu này.
Vị tổ tông này từng tuyên bố: Đời đời thị tộc Tư Mã ta đều thích cá muối.
Từ cá muối ấy, thời đó theo lời dân gian là chỉ những người không ôm chí lớn, được ngày nào hay ngày ấy, không bao giờ cố chớp thời cơ mà vươn lên, chỉ thích hưởng lạc và lúc nào cũng hài lòng với hiện tại.
Đương nhiên cũng có người bảo đây là lời đồn nhảm của người đời sau, câu này kỳ thực không phải do Thị Thần thị tộc Tư Mã nói, mà là vị quân vương nào đó của Tấn quốc.
Vào thời hưng thịnh nhất, thị tộc Tư Mã từng có liên tiếp mấy vị quân chủ rất giỏi giang, thế mà những vị quân chủ thông minh hơn người lại mưu cao kế hiểm đầy mình, người trong lòng lại là những cô nàng cá muối rất bình thường, tóm lại là tuýp người tầm thường chẳng có gì lạ, trong sử sách đều chỉ ghi giản lược về những vị hoàng hậu ấy của Tấn quốc.
Có lời đồn, mấy đời quân chủ này đều bị ảnh hưởng vì Thị Thần nhà họ, vì khi đấy Tư Mã Thị Thần đúng lúc tìm được phu nhân mình ưng ý, lúc chúc phúc cho các vị quân chủ đó đã bất cẩn truyền nhiễm luôn đặc tính của mình cho họ, nên mới khiến mấy họ có sở thích kỳ lạ như thế.
Có một câu chuyện cười xoay quanh câu nói này. Nghe đồn một vị phú thương nọ lập nghiệp nhờ vào việc buôn cá, thấy bảo hoàng đế nước Tấn đời đời yêu thích cá muối, gã không biết chuyện thực sự sau câu nói này mà chỉ hiểu nghĩa trên mặt chữ, bèn thu mua một đống cá muối cống cho Tấn quốc, chuyện này thậm chí còn được ghi trong sử sách Tấn quốc với cái tên “sự kiện hiến cá”.
Note: Dâng cá muối cho sư tổ – Phù Hoa. (Ngôn tình)
CP: Tư Mã Tiêu vs Liêu Đình Nhạn.
Đây là một trong những truyện được đánh giá cao nhất của Phù Hoa đó, thú vị lắm, tui cũng từng đọc truyện này rất nhiều lần đấy.
【 Thủy thị 】
Thị Thần thị tộc Thủy là một vị nữ tử, một vị thần bảo hộ và người kiến thiết quyết đoán hơn người, tuy ngài cũng chỉ bảo hộ gia tộc như hầu hết các Thị Thần khác, nhưng khác cách không hạn chế hướng phát triển của gia tộc mình như các Thị Thần cùng thời, Thị Thần thị tộc Thủy khống chế gia tộc rất chặt chẽ.
Thị tộc Thủy cũng thành lập một quốc gia, Ngân quốc, nhưng Ngân quốc khác với những quốc gia khác, là quốc gia nữ tôn.
Trong sáu trăm năm Ngân quốc có tới năm vị nữ hoàng nổi tiếng được ghi danh trên sử sách. Dưới sự chăm lo của họ, nữ tử Ngân quốc có được rất nhiều quyền lời, trong cái thời đại nữ tử đa số đều bị chèn ép ấy, Ngân quốc chính là thánh địa trong lòng rất nhiều nữ tử.
Cho tới ngày nay tuy thị tộc Thủy đã suy tàn, nhưng khu Ngân Thủy đất tổ của họ chính là nơi các cô gái có trình độ học vấn cao nhất, hàng năm, trong mỗi kỳ hội nghị của quân đoàn Đông Châu, chỉ với số lượng nữ quân nhân của mình Ngân Thủy đã chiếm một phần năm số lượng tổng nữ sĩ quan cả ba sáu châu.
Mà vì nhiều lí do, khu Ngân Thủy có rất nhiều đàn ông tốt.
Chẳng qua Thị Thần thị tộc Thủy chỉ đam mê kiến thiết quốc gia và xây dựng gia tộc, trong tình huống đại đa số Thị Thần đều đã có người thương, chỉ có Thủy Thị Thần, Tần Thị Thần, La Thị Thần là mấy Thị Thần độc thân có tiếng thôi.
【 Du thị 】
Du Thị Thần, khi vẫn còn là thần thai chưa được chế tác thành Thị Thần, là một vị “Mỹ nhân trong bình gốm”.
Rất nhiều thần thai mới ra đời sẽ có khiếm khuyết gì đó trên cơ thể, lúc vị Du Thị Thần này mới sinh còn thê thảm hơn, nửa người dưới của nàng không thành hình, lúc ấy có một vị phù thủy nói phải ngâm nàng trong bình thủy tinh đổ đầy thuốc mới có thể sống tiếp, vì vậy mà từ khi mới sinh nàng đã sống trong bình, mãi cho đến năm mười mấy tuổi.
Bởi vì nàng chỉ lộ ra nửa người trên đẹp đẽ đến đáng sợ, lại thêm thân phận thần thai, nên ngay cả người phụ trách chăm sóc nàng cũng thấy kinh hãi, không dám ở lâu trước mặt nàng. Nàng cứ thế nằm trong bình, bị giấu trong căn phòng hoa lệ nhưng lặng lẽ như tờ.
Năm nàng mười tám tuổi, cuối cùng cũng được chế tác thành Thị Thần, các tộc nhân khiêng nàng ra, đặt trong xe hoa tinh xảo lộng lẫy, diễu hành khắp thành trì thị tộc Du. Ấy quả thực là ngày náo nhiệt nhất đời nàng, tất cả mọi người đều hoan hô chúc mừng, từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu nàng thấy đông người tới vậy.
Diễu hành được một nửa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trong thành đúng lúc có một phú thương muốn nhân ngày lành cưới vợ, nhưng vị tân nương ấy bị người nhà lừa gả cho phú thương, chứ nàng ta không hề muốn bị gả đi. Vị nữ tử họ Trì nọ cực kỳ cương liệt, nhân ngày đại hôn tìm cách chạy ra ngoài, đúng lúc gặp được xe của thị tộc Du đang diễu hành, nàng ta mặc hỉ phục đỏ, đâm sầm vào đó mặc cho đầu rơi máu chảy.
Gặp phải chuyện không lành như vậy, tất cả mọi người ở đó đều biến sắc, trong tiếng ầm ĩ huyên náo, Du Thị Thần trong bình nhìn nữ tử mặc bộ hỉ phục rực rỡ như lửa, hỏi: “Hôm nay nàng ấy phải lập gia đình ư?”
Gia chủ thị tộc Du đáp: “Vâng, nhưng nay nàng ta đã sắp chết rồi, sợ là không gả đi được nữa.”
Du Thị Thần nghĩ một lát, bèn nói: “Không bằng gả cho ta đi.”
“Nàng có bằng lòng không?” Nàng hỏi nàng nọ.
Vị nữ tử sắp chết ấy như bị ma quỷ xui khiến bất giác gật đầu, sau đó nàng ta trở thành phu nhân Du Thị Thần, chết cùng một ngày với nàng, lại cùng ngày ấy dục hỏa trùng sinh (*) trở về cõi người.
(*) Dục hỏa trùng sinh: điển tích phượng hoàng tái sinh từ tro tàn.
“Ai cũng nói nàng thương hại ta, lần đầu trong đời tận mặt thấy người chết trước mặt nên mới để ta trở thành phu nhân Thị Thần, khiến ta có được cuộc sống mới, chính nàng thấy sao?”
“Ta cảm thấy, nàng khi mặc hỉ phục rất xinh đẹp.”
“Xì, vì nàng bị bọn chúng “trưng bày” mười mấy năm như đồ cổ, không được trải đời thôi.”
“Nhưng đến giờ, ta vẫn cứ thấy vậy.”
Vị Thị Thần này và phu nhân của nàng, bầu bạn bên nhau thật lâu, tình cảm rất sâu đậm.
Note: Nàng sơn, nàng hải – Phù Hoa. (Bách hợp)
Cp: Du Dư vs Trì Đường.
【 Tân thị 】
Địa bàn thị tộc Tân tại Ba Châu, núi lớn liên miên, trúc xanh ngàn dặm, đất thiêng sinh hào kiệt, không chỉ nhân tài xuất hiện lớp lớp mà những thứ không phải người cũng xuất hiện không ngừng, mấy ngàn năm trước, đây là nơi “sản xuất” ra nhiều thứ không phải người nhất.
Phu quân Tân Thị Thần, nghe nói cũng là yêu quái, là thú dữ trong rừng trúc hóa thành hình người. Tân Thị Thần, một vị nữ tử kỳ lạ, nàng là vị Thị Thần duy nhất không bao giờ đi theo những con đường bình thường, tìm hẳn người thương rất có tài nhưng lại không phải người.
Vì phu quân Tân Thị Thần thích trúc nên xung quanh đất tổ thị tộc Tân có cả một rừng trúc xanh, tộc nhân thị tộc Tân dù là thế hệ nào thời đại nào cũng sẽ rất tự giác đi trồng trúc, năm rộng tháng dài trôi đi, kể cả khi thị tộc Tân suy tàn, rừng trúc ấy vẫn cứ tồn tại nguyên vẹn, nay trở thành điểm du lịch và căn cứ quay chụp phim điện ảnh nổi tiếng, vượt qua hai ngọn núi, ngay cạnh đó còn có cả căn cứ bảo tồn gấu trúc nữa.
Ngoài ra, vì có rừng trúc rộng lớn là thế nên mấy trăm năm trước người ở đây sống nhờ nghề buôn bán măng khô, măng khô Ba Châu chính là thương hiệu lâu đời trăm năm rồi đấy.
Note: Sư phụ hắn quá khó – Phù Hoa (Ngôn tình).
Cp: Thân Đồ Úc vs Tân Tú.
Đây cũng là bộ đáng đọc đó, tuy tuyến tình cảm không nhiều nhưng hành trình đi chu du bốn bể của nữ chính và đàn em thực sự rất thú vị luôn.
【 Trương thị 】
Đất tổ thị tộc Trương ở Nam Nhạc, một chi nọ của gia tộc họ Trương có Thị Thần lại không tham dự vào công cuộc tranh giành thế lực như vũ bão giống các thị tộc khác, họ chỉ yên lặng chiếm cứ Nam Nhạc, không hề khiến người ta chú ý tới, sống rất ẩn dật. Tuy chi này không nhiều người lắm, những mỗi tộc nhân thị tộc Trương đều có tài năng hơn người.
Nếu thấy các thiếu niên thiếu nữ mặc đồ đen quanh núi Nam Nhạc, thì chắc chắn đó là các thanh thiếu niên thị tộc Trương đang rèn luyện thân thể rồi. Có lẽ vì Thị Thần của họ không đáng tin cậy lắm, nên mỗi người bọn họ đều có yêu cầu rất cao với bản thân mình.
Thị Thần của các thị tộc khác thì đều ở yên trong bàn thờ, nhưng Trương Thị Thần này không thích gặp người khác chút nào, các tộc nhân thường xuyên không thể gặp ngài trong nhiều năm, vì vị Thị Thần này thỉnh thoảng lại náu mình trong cỗ quan tài nào đó dưới lòng đất, một khi “tự kỷ” là phải vài chục năm, không có chuyện lớn tuyệt nhiên không xuất hiện, vả lại, mỗi lần “đội mồ sống dậy” như thế, ngài ta lại chẳng nhớ lắm hồi trước đã xảy ra chuyện gì, nói chung là trí nhớ kém.
Đã từng, tộc nhân thị tộc Trương nghĩ thầm, lão tổ tông nhà mình tự kỷ như thế, lại còn là người câm, ước chừng cũng phải độc thân cả đời như Thị Thần mấy thị tộc nọ cũng nên, ai dè ngài lại đột ngột kiếm được vợ, đã vậy còn do phu nhân mình tự dâng mỡ cho mèo.
Ấy là một đêm không trăng không sao, vị họ Ngô nào đó bị nghi là đang định làm chuyện phạm pháp theo người lớn trong nhà đi trộm mộ, đúng lúc đào ra Trương Thị Thần trong chiếc quan tài nào đó, vị họ Ngô nọ còn tưởng mình bị quỷ ám, sau khi hãi hùng thật lâu mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng cũng vui vẻ kết mối lương duyên với Trương Thị Thần.
Thật đáng mừng.
【 Chúc thị 】
Từ khi mới sinh, Chúc Thị Thần đã thích mặc những bộ đồ lộng lẫy rực rỡ, dù là nam tử nhưng dung mạo ngài lại xinh đẹp khác thường, là mỹ nhân nổi tiếng. Vì sở thích này của Chúc Thị Thần, mà trong thị tộc Chúc cũng có rất nhiều người học theo ngài, họ thích mặc những bộ đồ rực rỡ, trong địa bàn của thị tộc Chúc, đây gần như trở thành một loại trào lưu.
Cũng bởi vậy, địa bàn Cẩm Xuyên thị tộc Chúc cũng là nơi sản xuất tơ lụa lớn nhất ba sáu châu, các loại tơ dệt, hoa văn vải vóc rực rỡ đều được sản xuất từ nơi đây rồi bán cho các vùng khác, dân chúng nơi này cho việc ăn mặc đẹp đẽ là vẻ vang.
Ở Cẩm Xuyên có một nàng tú nương, nàng rất khéo tay, hễ là hoa văn y phục nàng thêu, Chúc Thị Thần đều rất ưng bụng, dần dần, Chúc Thị Thần cũng có ý với vị tú nương nọ, mong nàng có thể thành phu nhân của mình.
Nhưng nàng ấy từ chối ngài, tuy Chúc Thị Thần thấy tiếc nhưng chưa từng ép buộc nàng, thế mà trong thị tộc Chúc lại có kẻ không chấp nhận được việc nàng tú nương từ chối Thị Thần, kẻ đó lặng lẽ uy hiếp đe dọa, cuối cùng dồn tú nương ấy đến con đường chết.
Sau khi Chúc Thị Thần biết chuyện này đã đốt sạch những bộ y phục trước kia mình yêu nhất, từ đó về sau chỉ mặc độc một màu trắng. Các tộc nhân thị tộc Chúc từ ấy cũng chỉ có thể mặc y phục trắng, mặc vì nữ tử vô tội đã chết ấy.
Cũng vì chuyện này mà Chúc Thị Thần được gọi là “Bạch y Chúc thị.”
【 Ngụy thị 】
Khi Ngụy Thị Thần được sinh ra, nhà ngài đã có mấy vị huynh trưởng, gia tộc tranh đấu không ngừng, sự xuất hiện của ngài chỉ khiến tình hình ngày càng trầm trọng hơn.
Tất cả các huynh trưởng đều âm mưu muốn kéo ngài về phe mình, duy chỉ có lục ca Ngụy Hợp căm hận ngài tột đỉnh, bởi vì cùng tàn tật như nhau, nhưng Ngụy Hợp vừa sinh ra đã bị phụ mẫu chán ghét, đệ đệ nhỏ tuổi bị mù lại được coi là thần thai quý giá, sự ghen ghét khiến tâm tính y trở nên vặn vẹo.
Chờ khi Ngụy Hợp trưởng thành, thành thân, y đột nhiên nghĩ tới một kế tuyệt diệu. Y ép vợ mình đi quyến rũ thần thai, y muốn khiến thần thai này mất mặt, khiến những nhà khác chứng kiến việc xấu của thần thai thị tộc Ngụy —— đúng là suy nghĩ rồ dại, ngu si không tả nổi.
Phu nhân Ngụy Hợp, Phù Cừ (*) rất nhút nhát, nàng là một vị nữ tử dịu dàng, tuy bị phu quân ép đi quyến rũ thần thai, nhưng hành xử rất đoan trang, chỉ coi mình là tỷ tỷ chăm sóc đệ đệ.
(*) Phù Cừ là hoa sen.
Tính tình Ngụy Thị Thần lạnh lùng quái gở, lạnh lùng thờ ơ với tất cả mọi người, nhưng Phù Cừ luôn dịu dàng kiên nhẫn chăm sóc ngài, rồi từ lúc nào chẳng hay, hai người bên nhau lâu ngày nảy sinh tình cảm.
Nhận ra phu nhân yêu đệ đệ, Ngụy Hợp giận không chịu được, y yêu cầu nàng ta phải công bố tư tình của mình với Ngụy Thị Thần, Phù Cừ không cho phép, dưới cơn nóng giận, Ngụy Hợp tự tay bóp cổ giết chết nàng.
Khi ấy Ngụy Thị Thần còn chưa đủ tuổi trở thành Thị Thần, nhưng vì người thương mất, ngài ép mình trở thành Thị Thần, muốn mượn cớ đó mà phục sinh Phù Cừ. Nhưng vì Phù Cừ đã chết quá lâu rồi, nên không thể thành công.
Vị nữ tử ngài thích khi còn là người đã mãi để lại cho ngài hồi ức dịu dàng tươi sáng nhất, tuy rằng, nàng như phù dung sớm nở tối tàn, khó lòng truy đuổi kịp lúc.
Ngụy Thị Thần, là vị Thị Thần lạnh lùng với gia tộc nhất trong tất cả các Thị Thần, ngài lạnh lùng nhìn gia tộc hưng thịnh vì mình, lại chứng kiến chúng suy tàn trong sớm tối, chỉ chưa tới một ngàn năm, ngài đã đột ngột tiêu tan với toàn bộ thị tộc Ngụy, cũng là vị Thị Thần tồn tại ngắn nhất trước giờ.
—— Hoa sen, hoa sen, hoa nở một mùa.
【 Quan thị 】
Từ khi còn là thiếu niên Quan Thị Thần đã luôn muốn có thể thăm thú phong cảnh nơi nơi, tiếc rằng ngài là Thị Thần, nhất định phải ở lại trong thị tộc. Chưa kể lúc đó quỷ quái dịch bệnh đang hoành hành khắp nơi, chỉ khi ngài yên thân ở trong thị tộc, các tộc nhân mới thấy yên tâm.
Không thể rời khỏi địa bàn thị tộc, ngài đành ngày ngày lặng lẽ dạo chơi khắp thành, nghe các thương nhân từ Nam vào Bắc tới đây kể chuyện phong thổ nơi khác. Nhưng bên thị tộc Quan đất đai cằn cỗi, lại không có biển, nên rất ít khi có thương nhân tới đây.
Ngày đó, ngài gặp một cậu thiếu niên đi bán tạp hóa. Thiếu niên gầy gò nhỏ bé cõng thùng tạp hóa thật to, trông rất giống một con ốc sên, cậu thiếu niên ấy chỉ dựa vào sức mình mà lang thang bán hàng khắp nơi. Quan Thị Thần thấy thú vị bèn theo cậu thiếu niên hồi lâu, rồi phát hiện người đó là nữ tử.
“Sao ngươi phải giả thành nam tử, cõng thùng đi bán tạp hóa thế?” Quan Thị Thần nhẹ nhàng ngồi lên cái thùng của nàng kia, hỏi.
Nàng kia cũng không sợ, nàng nói: “Ta muốn được ngắm thêm thật nhiều phong cảnh mình chưa từng được chiêm ngưỡng.”
“Tiếc rằng ta là nữ tử, lại một thân một mình, nghe nói phương xa còn đang đánh trận, trên đường có ác quỷ trộm cướp, không thể đi xa hơn nữa để ngắm được.”
Là người có cùng chí hướng đây mà!
Quan Thị Thần vỗ ngực: “Chuyện này đơn giản thôi, ngươi làm phu nhân ta, chờ ngươi có được sức mạnh thì không cần sợ những chuyện này nữa, chỉ cần thay ta đi ngắm cảnh phương xa, sau đó cứ một thời gian lại trở về kể lại ta nghe thôi, thấy sao?”
Hai vị này, người dám nói kẻ dám tin, cuối cùng, hai người thực sự cứ vậy mà bên nhau cả mấy ngàn năm.
Phu nhân Quan Thị Thần tên Lộ Du, sau khi trở thành phu nhân Quan Thị Thần, nàng thực sự cõng thùng tạp hóa đi khỏi đất thị tộc Quan, chiêm ngưỡng không biết bao nhiêu cảnh đẹp.
Cứ vài năm một lần nàng sẽ quay lại địa bàn thị tộc Quan, kể những chuyện mình thấy trên đường đi chu du. Cả đời nàng đã viết mấy trăm cuốn du ký, còn có một cuốn ghi chép về Thị Thần các nhà, chuyên để chép chuyện về các gia tộc có Thị Thần nàng từng viếng thăm trên đường du ngoạn, và những lời đồn về họ mà nàng nghe được.
“Ta tới thị tộc La, rất nhiều tộc nhân thị tộc La đều tập võ, họ ở trong núi Hành Vân, ta thấy bọn họ trèo cây săn bắn rất giỏi, nhưng không biết vì sao mà tộc nhân thị tộc La đều rất sợ nước, ít người biết bơi lắm, một đám vịt mắc cạn…”
“Trên đường về còn đi qua địa bàn thị tộc Tần, gia chủ thị tộc Tần đang lo vì Thị Thần nhà họ còn chưa lấy được vợ đấy, sợ Thị Thần nhà họ cô đơn, hắn còn hỏi ta biết ai tốt không còn giới thiệu cho Tần Thị Thần…”
【 Tần thị 】
Gia chủ Tần Thúc Khác đời nào đó của thị tộc Tần, từ nhỏ đã là một đứa trẻ hết sức hiếu kỳ, ba tuổi đã dám leo tường hoa vào trong điện thờ thị tộc, nhìn lén Thị Thần.
Khi đó hắn vẫn là trẻ hư không sợ trời không sợ đất, thấy trong bàn thờ không có Thị Thần đáng sợ như những người lớn tuổi hay kể, mà chỉ có một ca ca trẻ tuổi đứng phơi nắng ngoài sân đang tủm tỉm cười, bèn coi nơi này thành căn cứ nhỏ của mình, chơi đùa chạy nhảy khắp nơi, còn bứt hết hoa trà mới nở trong sân.
“Haiz, trẻ con nghịch ngợm thật đấy.”
Ca ca đó thở dài như vậy, nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là giận dữ.
Tần Thúc Khác ba tuổi sau một ngày phách lối, đã bị báo ứng vào ban đêm, nửa đêm hắn buồn đi vệ sinh nên tỉnh, trông thấy bóng người màu trắng bị dây đỏ treo ngược ở trước giường, lắc lư lắc lư, đã sợ đến mức tè dầm tại chỗ. Về sau, khung cảnh ấy trở thành nỗi ám ảnh thời thơ ấu của hắn, đến mức mà nhiều năm về sau hắn vẫn không quên nổi.
“Tổ tông à, ta cũng coi như chắt trai của chắt của chắt của ngài đúng không, ông cụ như ngài tị nạnh với trẻ con như ta mà không thấy ngại hay gì, còn hay chạy tới dọa ta vậy nữa?”
“Ta đang chơi đùa với con mà.”
Sau khi Tần Thúc Khác trưởng thành, đã hoàn toàn không sợ Thị Thần nhà mình nữa, hắn chỉ coi ngài như một ông cụ cô đơn, thường thường lén tới tìm ngài, phàn nàn những phiền não tuổi trẻ cho ngài nghe.
“Phụ mẫu đều ép ta kết hôn, ta mới bao tuổi mà đã phải kết hôn rồi chứ, lấy vợ sinh con có ý nghĩa gì, ta tuyệt đối sẽ không kết hôn sinh con đâu, phiền phức lắm!” Chàng thiếu niên thề thốt là vậy, về sau gặp được người thương, cuối cùng còn lấy được người ấy, vừa thấy thỏa mãn vừa bắt đầu quan tâm tới chuyện hôn nhân đại sự của ông cụ Thị Thần nhà mình.
Thế là mấy chục năm sau, Tần Thúc Khác cứ buồn rầu vì chuyện đó mãi.
“Thị Thần à, nhiều năm vậy rồi mà ngài vẫn không thấy ai vừa mắt ư?”
Thị Thần cười, không nói gì.
“Thị Thần nhà khác đều có vợ từ lâu rồi, ngài cũng đâu kém họ, sao lại không tìm được nhỉ? Vô lý quá chứ, giờ chỉ còn lại ngài với vị nhà họ La, họ Thủy kia thôi… Dù sao chỉ có mấy người các ngài chưa có phu nhân với phu quân thôi, thị tộc Tần chúng ta đông con đông cháu, gia nghiệp khổng lồ, mà ngài cả phu nhân cũng không có, cũng tại con cháu bọn ta bất hiếu.”
“Ngài lại không muốn ra ngoài, thật ra bây giờ cuộc sống của mọi người đều tốt lắm rồi, thỉnh thoảng ngài ra ngoài một lát cũng được, cứ ở trong điện thờ mãi thế sao mà tìm được vợ. Hoặc là, ta tìm vài người đến cho ngài xem mắt nhé?” Tần Thúc Khác thử hỏi dò như thế, thế là ban đêm lại thấy bóng người treo ngược trên đầu giường, nhớ lại ác mộng thời thơ ấu, suýt nữa thì hắn đang còn tráng niên mà đi chầu ông vải từ sớm.
“Haiz, Thị Thần à, ta già rồi, thực sự không chịu nổi việc bị dọa đâu, ta không tìm, không tìm nữa được chưa.”
Sau khi Tần Thúc Khác trở thành gia chủ phải quan tâm tới rất nhiều chuyện, dẫn đến việc rụng tóc nghiêm trọng, bình thường phải đội mũ mới có thể giữ lại chút uy nghiêm của gia chủ, thỉnh thoảng thấy mái tóc đen dày của Thị Thần là hắn lại hâm mộ gần chết.
Sau đó, tóc hắn từ từ bạc đi, chẳng sợi nào thoát được cảnh ấy, răng cũng rụng, trở thành một ông cụ gần đất xa trời.
“Thị Thần à, đời ta chỉ vài chục năm thôi, nếu không có A Anh của ta bầu bạn bên mình, đã thấy cô độc lắm rồi, ngài lại sống lâu tới vậy, không ai bầu bạn bên người sẽ cô đơn đến mức nào nhỉ, lâu đến thế, một mình ngài phải chịu đựng ra sao đây?”
Thị Thần cười khẽ, vuốt ve đôi mắt đã chẳng còn bao nhiêu sức sống của đứa trẻ nọ.
“Chỉ mong ngài có thể tìm được người thương bầu bạn bên mình…”
Lại chứng kiến một đứa bé mất đi, Tần Thị Thần vươn tay, ngài quay lại điện thờ. Ngài đã sống ngàn năm như thế rồi, về sau, cũng chỉ thế mà thôi.
Đóa sơn trà đỏ đong đưa trong gió tuyết. Chẳng rõ bao nhiêu năm về sau, mới có người hái nó xuống.
Lời tác giả: Tui cho nhiều hàng lậu vào đây quá ha ha ~
(Bả đang nói vụ cho nhân vật truyện khác của mình vô làm cameo đó.)
Bộ truyện thứ tư tui edit hoàn ~ Cảm ơn các bạn đã ủng hộ trong thời gian vừa qua!!