Nghĩ đến đây thôi Chiêu Hoa đã sợ đến nổi chân tay lũng bủn muốn chạy cũng không được, mà chạy chắc chắn không lại rồi chỉ nên nấp ở đây đợi bọn chúng đi thì hơn.
Đang nói chuyện xôn xao bỗng một tên xuỵt xuỵt ra hiệu cho những tên còn lại im lặng.
" Huynh có người thấy mùi gì không ".
" Mùi gì chứ, không phải mùi thịt dê thơm ngon đây sao ".
Hahaha tiếng cười gầm vang ngay sau câu nói của tên đó.
" Im miệng, thực sự có mùi!.
.
mùi này!.
mùi này, chẳng phải là mùi của bọn nhân tộc hay sao ".
" Nhân tộc? ".
Ba tên kia cùng đồng thanh, sau đó cũng bắt đầu khịt khịt ngửi ngửi mùi hương trong gió mang lại.
Bọn chúng thực sự đã ngửi thấy mùi của Chiêu Hoa rồi, cô thực sự rất sợ bọn chúng sẽ đến đây, không biết bây giờ nên chạy hay không.
Bọn chúng cứ ngửi từ từ, từ từ cũng sắp đến chỗ mà Chiêu Hoa đang ngồi thì một cơn gió mạnh mang theo mùi hương vô cùng thơm thổi đến.
Bọn Hổ yêu khi nghe thâý mùi này giống như bị thôi miên vậy xoay người bỏ luôn cả con dê thơm ngon mà bọn chúng bắt được cứ bước đi về phía trước một cách vô thức.
Bốn tên bước rất đều nhau, bước rất thẳng hàng, bước đi không hề quay đầu lại.
Chiêu Hoa thực sự rất tò mò 4 tên này là bị cái gì vậy chứ, còn đang ráng rướn cổ nhìn theo thì cô đã bị một cánh tay kéo mạnh ra khỏi chỗ ẩn nấp mà cô cho là an toàn nhất ở đây rồi.
" Aaaaaaa, buông ta ra!.
.
buông ta ra ".
Còn chưa kịp la hét thêm đã bị một bàn tay bịt miệng cô lại,bàn tay này thực sự rất mềm mại còn có một mùi hương dịu nhẹ chắc chắn là của nữ nhân.
" Im miệng, nếu muốn chết cô cứ tiếp tục la để 4 tên kia quay lại làm thịt cô đi ".
Nghe vậy Chiêu Hoa liền im lặng, ít nhất người nãy chắc cũng đang muốn giúp chứ không phải làm thịt cô.
Cô xoay người từ từ lại nhìn xem cái người vừa giúp mình là ai vậy.
Sau lưng cô, một cô nương thân hình mãnh mai, mặc trên mình y phục màu vàng nhạt vô cùng đẹp mắt.
Khuôn mặt xinh đẹp này lại có chút quen mắt hình như cô đã thấy ở đâu rồi thì phải.
Lục lọi trong cái não cá vàng của mình cô mới chợt nhớ ra.
" Cô!.
cô là cái gì Uyển!.
Uyển!.
cái người gì ở bên cạnh rắn nhỏ ".
"Ta là Uyển Thanh, hầu cận Thái Tử ".
" Cô đến đây làm gì, định bắt ta về lại cung hay sao? ta không đi, có muốn giết thì giết ta đi chứ về đó thì ta không về ".
Vừa nói Chiêu Hoa vừa đi lùi về phía sau.
" Giết cô? nếu không có lệnh của Thái Tử ta thực sự muốn giết cô ".
Vừa nói Uyển Thanh vừa tiến tới Chiêu Hoa còn đưa tay lên doạ cô như sắp bóp cổ cô vậy.
Làm Chiêu Hoa ngã ra đất.
Uyển Thanh nhìn cô với vẻ mặt chán ghét.
" Là Thái Tử lệnh ta đến đây giúp cô, còn ngài ấy thì bây giờ đang bị giam giữ trong cung của mình, bản thân còn lo chưa xong chỉ biết nghĩ cho cô vậy mà cô lại nghĩ ngài ấy là kẻ xấu? kẻ ngốc như cô đúng là nên chết ở đây cho xong đi, còn xúi quẫy đến Thái Tử nhà ta".
Nghe Uyển Thanh mắng mình Chiêu Hoa vừa tức vừa uất ức, là cô muốn đòi tới đây hay sao.
Là cô bắt con rắn chết tiệt đó phải lo cho cô hay sao, làm như cô thích dính dáng đến nó lắm vậy á.
Cô chán ghét không thèm giải thích, Uyển Thanh liền nắm lấy cánh tay cô đang ngồi dưới đất mà kéo dạy.
" Mau đi theo ta, còn ngồi đây thì không biết nguy hiểm nào sẽ đến với ngươi đâu ".
" Ngươi muốn đưa ta đi đâu, ta không đi!.
không đi ".
Chiêu Hoa cố gắng buông cánh tay của Uyển Thanh đang nắm lấy mình ra.
Uyển Thanh cảm thấy cô gái này quá phiền liền phẩy tay một cái.
Một mùi hương dịu nhẹ lướt qua, Chiêu Hoa dần dần mất đi ý thức, cơ thể cô như bị thôi miên cứ như vậy mà đi theo Uyển Thanh.
Uyển Thanh đương nhiên không mang cô trở lại Cung, lần này giúp cô là chủ ý của Thái Tử, làm trái lệnh Vương Hậu như vậy lần này đến bản thân có trở lại cung được hay không còn không biết chứ đừng nói đến việc đưa Chiêu Hoa về đó.
Bọn họ một trước một sau cứ đi mãi đến khi đến trước một cửa phủ rộng lớn, Uyển Thanh gỏ tay lên cánh cửa vài cái.
Bên trong vẫn im lặng không có tiếng trả lời lại, cô lại tiếp tục đưa tay lên gõ vài cái nữa.
Mới định gõ thì bên trong đã có người mở cửa, một tên gia nhân ra mở cửa nhìn thấy cô liền hỏi.
" Các người là ai, có chuyện gì thì nói nhanh đừng làm phiền chúng tôi ".
Uyển Thanh không thèm trả lời mà lấy trong túi ra một miếng ngọc bội đưa lên phía trước cho tên đó nhìn thấy.
Vừa thấy miếng ngọc bội hắn liền thay đổi sắc mặt mở rộng cửa hơn cúi thấp đầu mời hai cô nương vào phủ.
Miếng ngọc bội này là Vương gia cho Uyển Thanh phòng khi cần dùng đến, Cô chính là theo lệnh Thái Tử mang Chiêu Hoa đến phủ của Vương Gia lánh nạn.
Chỉ có để cô ta ở đây thì Vương Hậu không biết mà còn có thể giữ cô ta được an toàn.
.