Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 97: M.á.u Gà Đen (1)




Nếu để họ chứng kiến cảnh này nhất định sẽ sợ ch.ết khiếp.
Chỉ là sau khi tăng tốc độ thì chân của tôi bắt đầu run lên, đầu óc tràn ngập màu của m áu. Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập rất nhanh.
Dục vọng này không thể khống chế, tôi nuốt nước bọt, lắc lắc đầu muốn bản thân mình phải luôn tỉnh táo trong mọi tình huống.
“Thả tôi xuống.” Đạo trưởng nhỏ đằng sau nói vọng lên.
Tôi cũng muốn ngồi nghỉ một chút nên ngay lập tức thả cậu ta xuống. Cậu ta đưa tôi một cái hồ lô trắng rồi nói: “Uống đi.”
“Hả?” Tôi nhìn cái hồ lô ấy thì nghĩ rằng bên trong là nước. Đối với tôi bây giờ trừ m áu ra, tất cả các thứ khác đều không thể thỏa mãn được cơn khát trong tâm trí.
“Uống đi.” Đạo trưởng nhỏ gằn giọng nói.
Đạo trưởng nhỏ này tính khí thật không dễ chịu chút nào, uống thì uống. Tôi đón lấy hồ lô ngửa cổ uống một ngụm, hương vị m.áu tanh lan tỏa trong miệng tôi.
Đây không phải nước, đây là m.áu. Tôi biết nhưng vẫn không thể rời cái hồ lô ấy ra, một hơi uống cạn sau đó l.i.ế.m môi thèm muốn.
Vị của loại m.áu này còn ngọt thơm hơn m.áu trên bít tết mà trước kia tôi ăn. Đạo trưởng nhỏ lấy lại hồ lô cất vào bên hông nhìn tôi lắc đầu.
“Xem ra cậu sắp không còn khống chế được bản thân mình nữa rồi.” Đạo trưởng nhỏ nghiêm túc nhìn tôi.
Tim tôi nảy lên một nhịp, đạo trưởng nhỏ không phải đang thử tôi đấy chứ?
“Tôi không hại những người bên cạnh mình. Tôi vẫn luôn cố gắng khống chế.” Tôi vừa nói vừa lùi sau vài bước, nghĩ rằng nếu đạo trưởng nhỏ muốn ra tay thì tôi sẽ chạy ngay lập tức.
Đạo trưởng nhỏ vẫn ngồi bên cạnh xoa n.g.ự.c mình, lộ ra nụ cười lạnh nhạt không có ý muốn đối phó tôi.
“Trong tâm cậu không có, không có nghĩa là sau này cậu sẽ không làm. Cậu muốn khống chế con quỷ Diện Ban trong người có đúng không?” Đạo trưởng nhỏ đã biết nhưng vẫn hỏi.
Tôi có nằm mơ cũng muốn loại bỏ con quỷ Diện Ban này nhưng đạo trưởng nhỏ trước kia từng nói với tôi quỷ Diện Ban không thể loại bỏ.
“Không phải trước kia cậu từng nói…?” Tôi hơi cau mày nhìn đạo trưởng nhỏ, lẽ nào trước kia cậu ta nói là muốn dọa tôi?
Đạo trưởng nhỏ liếc tôi một cái: “Tôi nói là khống chế không phải loại bỏ, nếu cậu muốn thì hãy bái tôi làm sư.”
Tôi ngẩn người nhìn đứa bé trước mặt. Tôi đã hai mươi tuổi rồi, nhận cậu ta làm thầy không phải trò cười sao?
Đạo trưởng nhỏ thấy tôi do dự thì lập tức đứng dậy, lãnh đạm nói với tôi: “Cậu không đồng ý thì thôi vậy, chỉ là bản tính khát m.áu này sẽ dần khiến cậu mất khống chế, sau cùng…..” Cậu ta ngập ngừng không nói, tôi đã không còn bình tĩnh được nữa rồi.
“Được, cậu là sư phụ của tôi.” Tôi lập tức đổi chủ ý.
Đạo trưởng nhỏ có vẻ rất hài lòng trèo lên lưng tôi. Sau khi được uống m.áu thì cơ thể tôi tràn đầy năng lượng, lập tức cõng đạo trưởng nhỏ quay về biệt thự.
Tôi đi vào biệt thự thì thấy tiểu Liên đang vừa khóc lóc vừa lau sàn nhà đầy m.áu, còn Tôn Tử ngồi lặng một bên, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi để đạo trưởng nhỏ xuống, đi tới chỗ Tôn Tử vỗ nhẹ lên vai cậu ta hỏi sự tình.
Tôn Tử ngẩng đầu thấy tôi và đạo trưởng nhỏ thì lập tức bỏ qua tôi, thành khẩn hỏi đạo trưởng nhỏ: “Vị đạo trưởng này, ngài có thể nhận tôi làm đồ đệ không?”
Tôi phút chốc ngơ ra, Tôn Tử cậu ta đang nghĩ gì vậy? Còn muốn đạo trưởng nhỏ nhận cậu ta làm đồ đệ?
Đạo trưởng nhỏ không cần nghĩ ngợi một lời từ chối luôn, quay sang nói tôi chuẩn bị đậu nành sống và rượu hùng hoàng sau đó mang lên lầu.
Tôi gật đầu, mặc dù không biết cậu ta cần dùng những đồ này làm gì nhưng vẫn xuống bếp lấy. Tôn Tử đi sau tôi không ngừng hỏi tôi và đạo trưởng này có quan hệ gì.
“Không có quan hệ gì hết.” Tôi không muốn nói ra ân oán giữa Thanh Thanh và đạo trưởng.
Tôn Tử lấy xong đậu nành và rượu thì nói sẽ tự mình mang lên lầu. Nhìn bộ dạng chủ động của cậu ấy tôi cũng để cậu ấy làm. Tôi nhìn cậu ta đi lên lầu bèn đi tới phòng khách chỗ tiểu Liên đang dọn dẹp.
Tiểu Liên khóc tới nỗi mắt đều đỏ cả lên trông giống như một con thỏ. Tôi mồm mép vụng về không biết nên an ủi tiểu Liên như thế nào, chỉ có thể mím môi nhỏ giọng nói với cô ấy vài câu.
“Được rồi, mọi chuyện cũng đã qua rồi, ngày mai chúng ta chôn cất bọn họ.” Tôi cầm lấy mảnh vải trên tay Tiểu Liên, muốn nói cô ấy đi nghỉ ngơi một chút.
Tiểu Liên xoay người lập tức ôm lấy tôi, òa khóc nức nở nói: “Minh thiếu gia, sau này tôi phải làm sao đây? Hay là để tôi đi theo chăm sóc cho cậu?”
Trước kia, Tiểu Liên đã từng kể cho tôi nghe tình hình gia đình cô ấy. Cô ấy phải kiếm tiền nuôi gia đình nên công việc này đối với tiểu Liên là vô cùng quan trọng.
Nhưng hiện giờ tôi cũng không có cách nào dẫn theo tiểu Liên vì sắp tới tôi sẽ cùng với Tôn Tử quay lại thôn Minh Hà, tôi không thể để cô ấy tới nơi nguy hiểm như vậy.
“A a a, a a a.” Lại là âm thanh kỳ quái từ trên gác mái.
Nếu cô ta không lên tiếng, tôi đã quên khuấy mất rồi. Tiểu Liên bị dọa sợ co rúm lại sau lưng tôi.
“Tiểu Liên thật lòng xin lỗi cô, tôi vẫn còn việc phải làm nên không thể dẫn cô theo được. Trước mắt cô có thể ở lại trong biệt thự bởi vẫn có người cần cô chăm sóc.” Tôi nghĩ nếu tiểu Liên đi rồi vậy người phụ nữ bị nhốt ở gác mái phải làm sao?
Cô ta bị nhốt trên đó nhất định sẽ ch.ết đói. Cậu tôi thì mất tích rồi, nói không chừng còn không thể sống mà quay về.