Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 94: Nhân Quả Báo Ứng (2)




Bảo Châu giơ tay lên, giáng một cái tát vào má bà cô, năm vệt m.áu rõ ràng nhìn thấy mà kinh, bà cô ngã xuống đất kêu thảm thiết.
Móng tay của Bảo Châu càng ngày lại càng dài ra, đứng với cái miệng đầy giòi, hét lớn một tiếng, động thủ muốn lấy mạng của bà cô.
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa phòng khách bị một lực mạnh mở ra, một trận gió ập vào phòng khách, một chiếc bóng nhỏ nhắn màu đen vụt qua, đi vào phòng khách.
Tôi còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy cái bóng nhỏ đó nhanh chóng đến gần Bảo Châu, Bảo Châu hét một tiếng chói tai, lá bùa màu vàng đã được dán lên trán em ấy.
Tôi nhìn kỹ lại, cái bóng nhỏ đó không phải là đạo trưởng nhỏ ngày trước muốn gi.ết tôi và làm hại Thanh Thanh sao?
“Nhân quả luân hồi đều có báo ứng, thi quỷ mau chóng quay về chính đạo.” Đứa trẻ nhanh chóng cắn ngón tay, đem m.áu của mình ấn lên lá bùa màu vàng.
Bảo Châu bắt đầu trở nên hung hãn, toàn thân co rúm.
Tôn Tử run rẩy đứng dậy, tự lẩm bẩm: ““Thật sự có pháp thuật sao?”
Đứa trẻ này chắc chắn không tầm thường, nó có thể gây thương tích cho Thanh Thanh. Tôi nghĩ Bảo Châu chỉ là một thi quỷ, đạo hạnh cao thế nào đi nữa cũng khoogn phải đối thủ của nó.
Thấy Bảo Châu chống cự, đứa trẻ lập tức rút thanh trường kiếm bằng gỗ gụ bên hông ra: "Nếu ngươi đã không biết điều như vậy, vậy bổn đạo trưởng ta sẽ cho ngươi hồn bay phách tán.”
Vừa nói, đứa trẻ vừa giơ thanh kiếm lên đ.â.m về phía Bảo Châu, tôi lập tức hét lên dừng tay, nhanh chóng lao đến trước mặt đứa trẻ.
“Nếu như Bảo Châu hồn bay phách tán rồi, vậy thì có phải em ấy sẽ không thể đầu thai chuyển thế nữa không?” Tôi cau mày hỏi.
Đứa trẻ đó lại phớt lờ tôi: “Giữ lại cũng chỉ là họa, nếu như hôm nay không diệt trừ, tương lai nhất định sẽ làm hại đến những người khác.”
“Đợi đã.” Tôi trực tiếp vươn tay ra chộp lấy thanh kiếm bằng gỗ gụ của nó.
Vốn tưởng rằng thanh kiếm gỗ gụ này chỉ có thể đả thương yêu ma, nhưng khi tôi đưa tay ra, lại phát hiện lưỡi kiếm này vô cùng sắc bén, lòng bàn tay đã bị cắt, m.áu không ngừng chảy ra từ lưỡi kiếm.
“Buông ra.” Đứa trẻ trước mặt sắp mất bình tĩnh.
Mà một trận gió lạnh trực tiếp ập tới từ sau lưng tôi, cơ thể của tôi rất nhanh bị đánh bật ra xa, đến khi định thần lại thì đã ngã xuống đất, còn đứa trẻ đã bị Bảo Châu cào xước ngực.
Trên n.g.ự.c đứa bé có vết m.áu, Bảo Châu giơ móng vuốt sắc bén định đ.â.m vào n.g.ự.c nó, thì một bóng người gầy gò loạng choạng nhào tới, nắm chặt lấy tay Bảo Châu.
Đứa bé nhân cơ hội này nhanh chóng tránh ra, Bảo Châu tức giận quay đầu lại, thì chỉ thấy Tiểu Liên đang khóc lóc thảm thiết.
“Chị! Chị đừng vậy mà!” Tiểu Liên vừa khóc vừa ôm Bảo Châu. Da thịt thối rữa trên mặt Bảo Châu dường như đang từng chút một lành lại, tôi nảy ra một ý, có lẽ hiện tại, cách có thể khiến Bảo Châu buông bỏ hận thù chính là để em ấy tự gỡ những nút thắt trong lòng mình.
“Chạy đi, mau chạy đi.” Mà chính vào lúc quan trọng này, Lâm Vỹ Phàm lại còn loạng choạng kéo bà cô đang nằm dưới đất dậy chuẩn bị chạy trốn.
Bảo Châu đẩy Tiểu Liên ra, quay người bước nhanh về phía bà cô và Lâm Vỹ Phàm, cơ thể em ấy mạnh mẽ nghiêng về phía trước, đôi mắt của Lâm Vỹ Phàm lập tức mở to.
Từ góc độ của tôi mà thấy, tay của Bảo Châu đã xuyên qua bụng Lâm Vỹ Phàm, bàn tay tái nhợt ban đầu giờ đây đã nhuốm đầy m.áu đỏ.
Mùi m.áu tanh tràn ngập trong không khí, đứa trẻ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng vết thương trên n.g.ự.c chỉ cần hơi động một cái là đã bị rách toạc ra hai bên.
“Bảo Châu, dừng tay lại.” Tôi hét lên, ôm lấy eo Bảo Châu, nhưng Bảo Châu không hề để ý, tiếp tục bẻ gãy cánh tay của Lâm Vỹ Phàm.
Nhìn thấy Lâm Vỹ Phàm cuộn tròn trong đau đớn, một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên khuôn mặt của Bảo Châu.
“Bảo Châu, mẹ sai rồi, con nhất định đừng làm hại đến Vỹ Phàm, là mẹ, là mẹ quá ích kỷ.” Bà cô rơi nước mắt: “Nhưng mẹ thực sự không nghĩ rằng con sẽ ch.ết.”
Bà cô vừa kể vừa khóc, có lẽ những gì bà ta nói là sự thật.
Bờ vai Bảo Châu run lên, cảm xúc d.a.o động, ánh mắt dán chặt vào người mẹ đang quỳ trước mặt em ấy.
Đứa trẻ cách tôi không xa lập tức nhân cơ hội này ném con d.a.o trong tay áo về phía Bảo Châu, con d.a.o lập tức xuyên qua gáy Bảo Châu.
Đứa trẻ niệm chú trong miệng, tự vẽ một hoa văn quỷ dị lên trước n.g.ự.c rồi nhanh chóng bước về phía Bảo Châu, rút sợi dây đỏ trong ống tay áo trói chặt lấy Bảo Châu.
Bảo Châu kêu lên một tiếng, trực tiếp bị đứa nhỏ kéo vào trong quan tài, nó đá tung nắp quan tài ra, rồi lại cẩn thận đậy lại.
Hai tay đứa trẻ thoăn thoắt rút sợi dây đỏ buộc chặt hết cả quan tài. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa rồi, nó mới loạng choạng, cả người ngả vào bức tường trắng.
“Cậu nhóc, không sao chứ?” Tôi nhanh chóng bước qua đó, đỡ tiểu đạo trưởng dậy.
Đạo trưởng nhỏ nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm: “Tôi đã nói rồi, tôi không phải đứa nhỏ, anh có thể gọi tôi là Không Linh đạo trưởng.”
“Hả? Cậu cũng giống mấy tên pháp sư kia à?” Tôi quay đầu nhìn nhóm pháp sư ba người kia, hai tên đang nằm bất động trên sàn, một người còn lại thì run lẩy bẩy, ướt cả quần.
“Tôi là đạo trưởng, không phải pháp sư.” Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt phẫn nộ, tôi cười ngượng một cái, gật gật đầu: “Được, vậy từ nay tôi sẽ gọi cậu là đạo trưởng.”
Lúc này vẻ mặt của cậu ấy mới dịu đi một chút, tôi đỡ cậu ấy ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, còn bà cô thì chỉ ôm Lâm Vỹ Phàm, cầu xin đạo trưởng cứu anh ta.
Đạo trưởng liếc Lâm Vỹ Phàm một cái rồi nói: “Oan có đầu nợ có chủ. Hắn đã phạm biết bao nhiêu tội, ch.ết cũng chỉ là để đền tội mà thôi.”
Tôi sững sờ, hoàn toàn không hiểu lời đạo trưởng là có ý gì, chẳng lẽ trước kia là Lâm Vỹ Phàm đã hại Bảo Châu?