Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 9: Sự Mất Tích Kỳ Lạ (1)




Chúng tôi cảm thấy lời của Đại Ngốc rất có lý, hôm nay nhà Đại Ngốc có việc nên không thể đưa chúng tôi quay lại được, chúng tôi đành phải tự mình lên núi.
Mọi người nghĩ sau khi gọi Trương Kiến Nam là có thể quay về như lúc đầu, nhưng khi chúng tôi đến quán rượu lại phát hiện Trương Kiến Nam đã biến mất.
Cô chủ quán vẫn nở nụ cười quyến rũ nhìn chúng tôi, chúng tôi bước tới hỏi Trương Kiến Nam đã đi đâu rồi, cô chủ chỉ cười nhẹ nói sau khi khách đến uống rượu trả tiền xong thì họ muốn đi đâu cô ta cũng không có quyền hỏi đến.
Mặc dù nói vậy nhưng nhìn bộ dạng như sói đói của Trương Kiến Nam lúc nãy, sao có thể nhanh chóng bỏ đi nhanh như vậy? Hơn nữa không phải đã nói ở đây đợi chúng tôi quay lại gọi cậu ấy sao?
Trương Kiến Nam cũng không quen thuộc ngôi làng này, cậu ta căn bản không có lý do để rời khỏi quán rượu, nhưng quán rượu này chỉ rộng cỡ lòng bàn tay, chỉ cần nhìn sơ qua là đã có thể thấy được Trương Kiến Nam hoàn toàn không có ở đây.
Đại Ngốc nhìn chằm chằm bà chủ quán rượu một lúc lâu, mới lên tiếng hỏi: "Bà chủ, anh bạn vừa nãy thật sự đã đi rồi à?"
Bà chủ nghe Đại ngốc hỏi vậy cũng không tức giận, mỉm cười xán lạn gật nhẹ đầu, nói đã đi được hơn nửa tiếng rồi, trước khi rời đi còn nói muốn đi tìm chúng tôi.
Tôi nghĩ là bà chủ quán căn bản không nói dối, thôn Minh Hà này không lớn lắm, nếu tất cả chúng tôi đều đi tìm, nói không chừng sẽ nhanh chóng tìm được cậu ấy.
Nhưng tôi thấy rất kỳ lạ, cảm giác ánh mắt của Đại Ngốc khi nhìn bà chủ quán không bình thường chút nào. Ngay khi ra khỏi quán rượu, tôi đã kéo Đại Ngốc sang một bên, thậm chí còn gọi anh ta là anh Thuận Tử, rồi hỏi anh ta xem bà chủ quán này có vấn đề gì không.
Đại Ngốc nghe thấy tôi hỏi liền lắc đầu không nói gì cả, khi tôi đang định truy hỏi thì Phỉ Phỉ lại có chút mất kiên nhẫn cắt ngang lời tôi.
"Trời sắp tối rồi, anh với anh ta còn thì thầm to nhỏ cái gì vậy? Mau tìm Kiến Nam đi." Phỉ Phỉ nói xong liền xoay cơ thể nóng bỏng của mình đi về phía trước.
Khi gặp dân làng, Phỉ Phỉ lấy điện thoại di động ra đưa ảnh của Trương Kiến Nam, rồi dùng thái độ trịch thượng hỏi họ có từng nhìn thấy Trương Kiến Nam chưa.
Thôn Minh Hà to như vậy gần như đã bị chúng tôi lật tung lên, nhưng chúng tôi lại không thể tìm thấy bóng dáng Trương Kiến Nam, điều này khiến tất cả chúng tôi đều cảm thấy rất hoang mang.
Trong lòng tôi có một dự cảm không lành, nhưng lại nói: "Mọi người đừng lo lắng, có lẽ tên nhóc Kiến Nam đó không tìm được chúng ta nên đã tự mình quay về ngủ rồi." Nghe tôi nói như vậy, gương mặt Phỉ Phỉ và Tôn Tử cũng dịu đi, Đại ngốc gật đầu nói cũng có thể là như vậy, nhưng bây giờ trời cũng sắp tối, mấy người chúng tôi lên núi cũng không an toàn, thế nên Đại ngốc cho chúng tôi ở nhờ nhà anh ta một đêm.
Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi, chúng tôi cảm ơn Đại ngốc rồi đi theo anh ta, chưa đầy mười phút đã đến trước một ngôi nhà tranh vách đất.
Căn nhà này còn dột nát hơn những ngôi nhà khác trong làng, Đại ngốc gãi đầu ngượng ngùng nói với chúng tôi tối nay nghỉ lại đây một đêm, ngày mai sẽ đưa chúng tôi lên núi.
"Tối nay anh không ở đây sao?" Tôn tử nhìn Đại ngốc hỏi.
Đại Ngốc gật đầu, nói với chúng tôi tối nay có chút việc bận, anh ấy cũng không nói là việc gì nên chúng tôi cũng không truy hỏi đến cùng.
Nhìn quanh căn phòng đổ nát, tôi tự hỏi đêm nay ba người ngủ một phòng như thế nào đây?
Đại ngốc đưa cho chúng tôi một cái chăn làm bằng da thú, đốt nến xong liền đi ra ngoài, ba chúng tôi nằm trên một chiếc giường nhỏ, tôi nằm ở giữa, Phỉ Phỉ và Tôn Tử nằm hai bên.
Gương mặt Tôn Tử đầy vẻ suy tư, mấy lần cậu ta quay đầu lại muốn nói gì đó với tôi, nhưng cuối cùng lại thôi. Tôi hỏi Tôn Tử thì cậu ấy cũng không muốn nói, dường như trong lòng cậu ấy muốn che giấu điều gì đó.
Thực ra, trong lòng tôi cũng che giấu nhiều điều.
Hơn nữa, nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Phỉ Phỉ hôm nay, tôi dường như chắc chắn hơn về suy đoán trước đây của mình.
Tôi không muốn nói với Tôn Tử về chuyện đáng xấu hổ này, tôi muốn đợi sau khi từ thôn Minh Hà về sẽ nói chuyện rõ ràng với Phỉ Phỉ. Nếu cô ấy thực sự không muốn cùng tôi vượt qua, tốt thôi, cô ấy có thể đi cùng Trương Kiến Nam.
Nghĩ đến đây lòng tôi bỗng thấy chua xót, nhắm mắt lại thở nhẹ, tôi có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh trong không khí. Mấy người chúng tôi đều chưa ăn gì nên bụng bắt đầu kêu lên.
Nhưng căn nhà này chỉ có bốn bức tường, tôi cũng lười đứng dậy tìm gì ăn, đoán chắc cũng không tìm được gì.
“Két két két”
Có tiếng mở cửa, phản ứng đầu tiên của tôi là Đại Ngốc đã quay lại, vậy thì tôi có thể cùng anh ấy ăn gì đó.