Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 87: Nhận Thi (1)




Bác sĩ Lương loạng choạng bước tới khom người cúi xuống kiểm tra vết thương trên chân tôi.
Do tôi mặc quần bó nên rất khó để vén quần lên. Cuối cùng bác sĩ Lương phải bảo Lương Uyển Doanh đưa quần bệnh nhân cho tôi thay.
Tôi cầm chiếc quần đi vào phòng thay đồ bên cạnh phòng làm việc, cởi quần đang mặc, lúc định đổi qua quần của bệnh nhân thì phát hiện trong góc phòng có một chiếc hoa tai màu bạc.
Tôi nhặt lên xem, chiếc hoa tai này còn có một viên kim cương nhỏ. Người ở cái trấn nhỏ này có lẽ không mua được đôi bông tai đắt như vậy chứ?
Lẽ nào là của Lương Uyển Doanh? Hình như cô ta không đeo bất cứ trang sức gì. Tôi chau mày cất chiếc bông tai, mặc quần bệnh nhân vào rồi đi ra khỏi phòng thay đồ.
Tôi cố giả vờ thờ ơ nhìn liếc qua tai của Lương Uyển Doanh, quả nhiên là đến lỗ đeo hoa tai cũng không có, chiếc hoa tai này chắc không phải của cô ấy rồi.
Bác sĩ Lương xắn quần của tôi lên tỉ mỉ xem xét sau đó gật gật đầu: “Không tồi, phục hồi rất tốt.”
“Nhưng tôi cảm thấy rất ngứa, cái cảm giác ngứa ngáy này khiến tôi không nhịn được mà muốn dùng tay gãi vết thương.” Tôi cau mày nhìn miệng vết thương đã lành.
Không phải vì đau đớn mà vì tôi đang nghĩ tới quỷ Diện Ban kia.
Nó bắt đầu ở chân tôi sau đó chạy lên lưng, không biết liệu nó có xuất hiện trên mặt tôi không nữa. Nghĩ tới đây tôi cảm thấy lòng nặng trĩu.
Bác sĩ Lương đứng dậy, ngữ điệu ôn hòa nói với tôi: “Không sao đâu, vết thương của anh đang lành, cảm thấy ngứa là rất bình thường. Anh phải nhớ kỹ thay băng gạc thường xuyên, thuốc sát khuẩn cũng phải bôi."
Bác sĩ Lương nói xong thì bắt đầu ho nhẹ, cơ thể khô héo của ông ấy lảo đảo dường như có thể ngã ra đất bất cứ lúc nào.
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp bác sĩ Lương, trông ông ấy không phải là bộ dạng này, tuy là tới tuổi trung niên nhưng vẫn nhìn ra dáng vẻ rắn rỏi.
“Bác sĩ Lương, ở đây các ông có thể làm phẫu thuật không?”
Bác sĩ Lương vốn định đi lấy thuốc sát trùng cho tôi, nghe tôi hỏi bỗng ngây ra, đôi môi khô run lên: “Đại phẫu chắc chắn là không làm được, vì an toàn của bệnh nhân tôi sẽ khuyên họ lên bệnh viện trên thành phố.”
“Vậy còn phá thai thì sao?” Tôi đột ngột nhấn mạnh ngữ điệu trong lời nói.
“Choang” một tiếng, chai thuốc sát trùng trong tay bác sĩ Lương trực tiếp rơi xuống đất vỡ thành bốn năm mảnh. Lương Uyển Doanh chau mày trừng mắt nhìn tôi: “Xem ra anh vẫn chưa chịu từ bỏ? Cho dù chúng tôi giúp Đỗ tiểu thư làm phẫu thuật đi chăng nữa thì cũng không nói lên được điều gì.”
“Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận rồi.” Tôi đập tay xuống bàn một cái.
Trước kia Lương Uyển Doanh vẫn một mực nói rằng chưa gặp qua Đỗ Bảo Châu, giờ lại nói lộ ra là đã làm phẫu thuật cho cô ấy? Xem ra đúng như tôi dự đoán, Đỗ Bảo Châu nhất định đã từng tới bệnh viện phá thai.
“Tôi? Tôi thừa nhận cái gì chứ?” Lương Uyển Doanh gấp gáp nhìn tôi.
“Trước kia cô từng nói chưa gặp qua Đỗ tiểu thư, giờ lại nói Bảo Châu đã từng tới đây phẫu thuật, tại sao cô phải nói dối?” Ngữ điệu của tôi rất nhanh để Lương Uyển Doanh không có thời gian suy nghĩ.
Lương Uyển Doanh ngây người ra, đôi mắt to không ngừng chớp liên tục, dáng vẻ hùng hồn trước kia đã không còn, giờ câm nín một chữ cũng không thốt ra được.
Hừ, tôi muốn xem xem cô ta còn có thể giải thích như thế nào.
Bác sĩ Lương nhắm mắt lại, đau khổ lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, việc đã làm đều có trời đất chứng kiến, không giấu diếm được đâu.”
“Ba à, ba bình tĩnh lại đi, ba không có làm sai gì hết, là cô ta tự đến cầu xin ba giúp. Sau khi làm phẫu thuật cô ta đã đi về rồi, việc cô ta mất tích không liên quan gì tới chúng ta hết.” Lương Uyển Doanh đỡ lấy cánh tay bác sĩ Lương.
Rõ ràng những lời này là đang nhắc nhở bác sĩ Lương không được nói lung tung. Bác sĩ Lương sau khi nghe con gái nói thì lập tức im lặng, ngồi xuống chỗ của mình không mở miệng nói lời nào.
Lương Uyển Doanh kêu tôi lập tức cút khỏi đây, tôi nắm lấy cổ tay cô ta: “Hôm nay mà cô không nói cho rõ ràng thì đừng hòng đuổi được tôi đi.”
“Tại sao tôi phải nói rõ ràng với anh? Anh nghĩ mình là cảnh sát hay sao? Cho dù là phải nói tôi cũng sẽ nói với cảnh sát.” Lương Uyển Doanh mở toang cửa ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm tôi.
Cô ta hoàn toàn chiếm ưu thế, anh bạn trai Vương Thành nhất định sẽ bảo vệ cô ta, chúng tôi có nói gì cũng vô dụng.
“Sao thế?” Tôn Tử trên đầu vẫn còn đầy sương mù nhìn tôi và Lương Uyển Doanh.
Tôi thả tay cô ta ra nói với Tôn Tử: “Đi.”
“Hả?” Tôn Tử ngơ ra nhìn tôi. Tôi quên luôn cả việc đổi quần, lập tức rời khỏi bệnh viện. Tôn Tử gấp gáp theo sau hỏi tình hình.
Tôi nói thẳng với Tôn Tử rằng tối nay sẽ tới chỗ Vương Thành ngồi cắm cọc ở đó. Tôi muốn xem rốt cuộc Vương Thành giúp Lương Uyển Doanh kiểu gì.
“Ồ.” Tôn Tử mặc dù không biết tình hình như thế nào nhưng vẫn nghe theo tôi.