Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 78: Tu Sửa (2)




Lương Uyển Doanh cứ như dồn hết sức lực để nói ra mấy từ “nói thật” kia vậy, đứng từ góc độ của tôi mà nhìn thì mi mắt cô ấy vẫn đang không ngừng run rẩy.
Từ một chi tiết nhỏ cũng có thể nhìn ra được, Lương Uyển Doanh thật sự rất căng thẳng.
“Đúng rồi đấy chú Lương, chúng cháu chỉ muốn hỏi một số chuyện liên quan đến cô Bảo Châu thôi.” Vương Thành nói với bác sĩ Lương với một giọng ấm áp.
Nghe thấy hai chữ Bảo Châu, bác sĩ Lương như tỉnh cả người, khóe miệng khẽ co giật, đôi môi nứt nẻ lắp bắp nói: “Cô Bảo Châu nào? Tôi, tôi chưa gặp người này bao giờ.”
Chưa gặp bao giờ? Tôi nghe bác sĩ Lương nói thì liền lập tức cao giọng: “Sao có thể chứ? Bác sĩ Lương, sao chú lại có thể chưa gặp Bảo Châu bao giờ được.”
Tôi vừa cao giọng thì bác sĩ Lương đã bị dọa sợ trắng bệch cả mặt, mà Lương Uyển Doanh thì lại cau mày nhìn tôi.
“Thưa anh, anh có tư cách gì mà lên giọng ở đây? Anh còn may là trước đây đã được bố tôi chữa khỏi bệnh đấy.” Lời này của Lương Uyển Doanh như ám chỉ rằng tôi là kẻ vong ân bội nghĩa.
Nhưng bác sĩ Lương đã biểu hiện rõ ràng như vậy, tôi nghĩ Kim Tiểu Hổ và Vương Thành chắc cũng nhìn ra được.
Nhưng Kim Tiểu Hổ lại ho nhẹ một tiếng, đứng lên, rất nghiêm túc nói chuyện này dừng ở đây thôi, sau đó dẫn chúng tôi rời đi.
Đây là cố ý muốn nói đỡ cho bác sĩ Lương sao?
Tôi bước lên trước tranh luận với Kim Tiểu Hổ, hy vọng anh ấy bất luận như thế nào cũng phải nhân cơ hội này mà làm rõ mọi chuyện. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Kim Tiểu Hổ đẩy tay tôi ra, chau mày hỏi: “Anh là cảnh sát hay tôi mới là cảnh sát? Sao lại cần anh dạy tôi làm việc rồi?”
Vương Thành đứng một bên, cau mày không nói lời nào, anh ấy là bạn trai của Lương Uyển Doanh, tôi nghĩ chắc anh ấy cũng sẽ không giúp chúng tôi đâu.
Đúng thật là như vậy, anh ấy tán thành ý kiến của Kim Tiểu Hổ, hai người trước sau lần lượt rời khỏi nhà họ Lương. Cảnh sát đi hết cả rồi, tôi và Tôn Tử cũng không có tư cách gì mà ở lại.
Dưới ánh mắt đầy thù địch của Lương Uyển Doanh, tôi và Tôn Tử bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Lương, lúc này trời đã tối đen rồi, thị trấn nhỏ này dân cư vốn dĩ đã thưa thớt, sau khi trời tối thì lại càng yên tĩnh hơn.
Trên đường gần như không có một bóng người, có người thỉnh thoảng đi qua thì cũng là đang vội vội vàng vàng.
Tôi và Tôn Tử vốn định quay về, nhưng nghĩ kĩ lại phải ứng của bác sĩ Lương, tôi liền quyết định đêm nay ở lại xem thế nào. Bác sĩ Lương uống say rồi, Lương Uyển Doanh phải chăm sóc ông ấy, đây không phải là cơ hội tuyệt vời sao?
Tôn Tử thấy tôi đứng yên một chỗ thì khẽ chau mày, hỏi: “Sao thế, không đi nữa à?”
Tôi ra hiệu bảo Tôn Tử yên lặng, sau đó nhón chân xem xét tình hình bên trong tường bao.
Tường bao này không cao lắm, tôi chỉ cần kiễng chân là gần như có thể nhìn thấy rõ bên trong. Tôi nhìn thấy Lương Uyển Doanh chạy về phía căn phòng nhỏ đối diện phòng khách, rất lâu sau mới đi ra. Mà khi bước ra, toàn thân cô ấy đều được phủ một lớp bột trắng, đứng dưới ánh đèn trông chói mắt vô cùng.
Tôi nhìn chằm chằm Lương Uyển Doanh bước vào phòng khách, sau đó nhìn thấy đèn trên tầng hai sáng rồi mới ra kí hiệu cho Tôn Tử bật tường trèo vào.
Tôn Tử lập tức nhìn bốn phía xung quanh, hạ giọng nói với tôi: “Minh Dương, thế này không tốt lắm nhỉ. Nếu như bị Lương Uyển Doanh phát hiện, thì người bị bắt chính là chúng ta rồi.”
“Xời, cậu lấy đâu ra lắm lời vậy?” Tôi không đợi đến lúc Tôn Tử nói gì thêm, dùng sức chống tay lên bờ tường, một chân cũng khó lắm mới leo được lên.
Tôn Tử thấy tôi đã trèo lên rồi, tự nhiên cũng chỉ còn cách trèo vào cùng tôi. Giây phút chân tôi chạm đất, tôi đau đến suýt thì hét lên, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, rón ra rón rén bước vào căn phòng nhỏ Lương Uyển Doanh vừa vào.
Còn chưa kịp đẩy cửa phòng ra, Tôn Tử đã nhéo mũi nói: “Đây là mùi vôi bột nhỉ? Còn, còn có…”
Còn có mùi gì như đồ bị thối rữa, mặc dù đã bị mùi vôi xi măng che lấp, nhưng nếu ngửi kĩ thì vẫn có thể ngửi được.
Hơn nữa, khi tôi gãi đầu còn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc ở bên trong. Âm thanh này rất nhỏ, nhưng tôi vẫn có thể nghe được rõ ràng.
“Bảo Châu, Bảo Châu.” Tôi thấp giọng hỏi.
Bên trong vẫn là tiếng khóc nức nở ấy. Tôn Tử đứng bên cạnh tôi, sợ hãi tột độ: “Minh Dương, cậu, cậu làm gì thế? Như vậy sẽ bị phát hiện đấy.”
Tôi không quan tâm Tôn Tử nói gì, lập tức duỗi tay muốn đẩy cánh cửa gỗ đó ra, kết quả phát hiện cánh cửa đó bị khóa rồi.
“Bố, bố” Lúc này, tiếng của Lương Uyển Doanh cũng từ trên tầng vọng xuống, chắc là đang gọi bố cô ấy. Tôi và Tôn Tử bèn trốn ra sau bức tường.
Trong lúc đó, bác sĩ Lương người lảo đảo chạy tới, đứng trước căn phòng nhỏ, muốn dùng sức đá bật cánh cửa đó ra.
Lương Uyển Doanh lao lên phía trước kéo bác sĩ Lương lại: “Bố, đừng như vậy mà. Bố hãy bình tĩnh một chút, chuyện này rất nhanh sẽ qua thôi. Con đảm bảo, con đảm bảo sẽ không để cho ai biết chuyện này đâu.”
Lương Uyển Doanh ôm chặt lấy bác sĩ Lương, bác sĩ Lương lại hung hãn đẩy Lương Uyển Doanh ngã nhào xuống đất, còn mình thì đá tung cánh cửa gỗ một cách dã man.
Cửa vừa mở ra, một mùi khiến người ta kinh tởm xông ra ngay lập tức.
Lông mày Tôn Tử cau lại như thắt thành nơ, nhìn tôi hỏi: “Minh Dương, cậu nói xem thứ bên trong đó là cái gì? Không phải là Bảo Châu đã bị….”
Thấy tôi gật đầu, Tôn Tử lại càng há to miệng hơn.
"Bụp, bụp, bụp."
Sau khi bác sĩ Lương bước vào, bên trong truyền ra tiếng ném tiền, còn cả tiếng la hét điên cuồng của ông ấy, đem đến cho người ta cảm giác giống như đã phát điên vậy.
“Bố, đừng, đừng như vậy mà.” Lương Uyển Doanh chạy ra từ căn phòng nhỏ đó, xông vào phòng khách. Mấy phút sau, cô ấy lại quay vào căn phòng với ống tiêm trên tay.