“Các cậu còn dám kêu la trên địa bàn của tôi, Kim Tiểu Hổ tôi hôm nay mà không lột được da các cậu, tôi không mang họ Kim nữa.” Nói xong, Kim Tiểu Hổ liền xông tới muốn đánh bọn tôi.
Một đồng nghiệp khác còn đang ngái ngủ lập tức chạy tới, nắm chặt lấy cánh tay của Kim Tiểu Hổ.
“Vương Thành cậu bỏ tôi ra, nhất định là bọn nó đã hại bố tôi rồi, đã một tuần rồi mà vẫn chưa thấy người đâu.” Kim Tiểu Hổ kích động một cách bất thường.
Tôi nhìn kĩ càng về tướng mạo của Kim Tiểu Hổ, mặc dù tướng này cũng xem như là mắt to mày rậm, nhưng nhìn từ góc độ nào đó, vẫn là có phần giống với Kim Bằng.
Xem ra anh ấy chính là con ruột của Kim Bằng. Vậy cũng đúng thôi, nếu như nói bố anh ấy đã ch.ết rồi, người làm con như anh ấy nhất định sẽ điều tra rõ ngọn ngành sự việc.
“Tiểu Hổ, cậu đừng kích động, cậu hỏi bọn họ xem rốt cuộc có chuyện gì đã.” Vương Thành dùng lực kéo Kim Tiểu Hổ.
Kim Tiểu Hổ thở hổn hển, ánh mắt giống như muốn ăn thịt chúng tôi vậy, vung cây gậy trong tay lên, yêu cầu chúng tôi giải thích mọi chuyện.
Vương Thành bảo tôi và Tôn Tử ngồi xuống, nói rõ tất cả mọi chuyện.
Tôi và Tôn Tử nghiêm túc kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Kim Tiểu Hổ và Vương Thành nghe, Kim Tiểu Hổ nghe tin bố mình đã qua đời, lập tức mất kiểm soát.
“Cậu xem ông đây là đứa trẻ con ba tuổi à? Bố tôi sẽ tự sát sao? Sao ông ấy lại tự sát được chứ. Cái tên gi.ết người này, tôi phải bắt cậu lại ngay lập tức.” Kim Tiểu Hổ đã nhận định chúng tôi là hung thủ gi.ết ch.ết bố cậu ấy, giương nanh múa vuốt xông lên đòi liều mạng với chúng tôi.
Vương Thành cũng không ngăn nổi nữa, cuối cùng cậu ấy và Tôn Tử xảy ra xô xát với nhau.
Vương Thành và tôi cố gắng kéo hai người ra, chúng tôi đến đây là để tìm sự giúp đỡ chứ không phải đến đánh nhau.
“Vương Thành, cậu cút ra cho tôi. Người mất là bố tôi, không phải bố cậu.” Kim Tiểu Hổ bóp lấy cổ Tôn Tử, Tôn Tử cũng không chịu yếu thế, một chân đạp lên bụng Kim Tiểu Hổ.
Cuối cùng hai người đánh nhau đến bầm hết mặt mũi, tôi và Vương Thành đứng bên cạnh cũng thở không ra hơi.
Thấy Kim Tiểu Hổ đã không còn chút sức lực nào nữa rồi, tôi mới thở hổn hển nói với anh ấy: “Cảnh sát Kim, nếu như chúng tôi thực sự là người gi.ết bố anh, vậy thì tại sao hôm nay lại còn ngu ngốc tới đồn cảnh sát? Đây không phải là tự mình chui đầu vào rọ à?”
“Đúng đấy, đúng đấy, Tiểu Hổ à, chúng ta, chúng ta vẫn là nên theo bọn họ về thôn đó xem thế nào, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng có thể đem t.h.i t.h.ể của đội trưởng Kim về hỏa táng.” Vương Thành đỡ Kim Tiểu Hổ dậy, nhỏ giọng thuyết phục.
Nhắc đến việc hỏa táng x.ác ch.ết, tôi lại nhớ đến Bảo Châu.
“Đúng, đi, bây giờ đi luôn.” Kim Tiểu Hổ trừng mắt nhìn tôi.
“Không được, bây giờ vẫn chưa thể đi, các anh còn phải cùng tôi đi đến bệnh viện một chuyến đã.” Tôi nghiêm túc nói với Kim Tiểu Hổ. “Đến bệnh viện? Đến bệnh viện làm gì?” Vương Thành nhìn tôi, vẻ mặt không hiểu: “Lẽ nào còn có người khác bị thương nữa?”
“Không, là một án mạng khác.” Giọng tôi rất ôn hòa, nhưng Vương Thành và Kim Tiểu Hổ lại trợn tròn hai mắt.
Trong thị trấn nhỏ này, mười mấy năm rồi chưa thấy có án mạng nào, đùng một cái lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện, quả thực là khiến người ta có chút không biết phải làm sao.
Chuyện này tôi chưa hề nói với Tôn Tử, Tôn Tử nghe thấy trong bệnh viện có án mạng thì cũng nhìn sang tôi, ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc, nhưng lúc này tôi đã không còn thời gian giải thích với mọi người nữa rồi.
Tôi chỉ mong t.h.i t.h.ể nhanh chóng được chuyển ra, sau đó hỏi Bảo Châu, rốt cuộc tại sao em ấy lại ch.ết.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Kim Tiểu Hổ dần dần biến mất, anh ấy nhìn tôi không chớp mắt, lại nhìn Tôn Tử, không biết cái đầu tròn như quả dưa đó đang nghĩ gì nữa.
Cuối cùng, sau một lúc lâu im lặng, anh ta nói: “Các cậu có biết hậu quả của việc báo án giả không?”
Mẹ kiếp, xem ông đây ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm nên đến đây đùa đấy à.
“Đương nhiên là tôi biết, nếu như báo án giả sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Nhưng những gì tôi nói đều là thật, các anh đi theo tôi thì sẽ biết.” Vẻ mặt tôi rất nghiêm túc, nét mặt nghi ngờ của Kim Tiểu Hổ cũng đã dịu đi đôi chút.
Anh ấy và Vương Thành cùng tôi đi đến bệnh viện, Tôn Tử theo bên cạnh, nhỏ giọng hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chuyện này dài lắm, sau này nói với cậu sau.” Tôi trầm giọng trả lời.
….
Đợi đến khi chúng tôi đến bệnh viện, phát hiện thế mà bệnh viện này lại đóng cửa rồi. Vương Thành lắc lắc đầu, nói nhất định là đêm qua bác sĩ Lương đi uống rượu rồi.
Cả cái thị trấn này chỉ có mỗi mình bác sĩ Lương là bác sĩ thực thụ, nhưng lại cứ thích uống rượu, cứ hễ say là lại đóng cửa bệnh viện luôn.
“Vậy thì làm sao bây giờ?” Tôi nhìn Vương Thành, hỏi.
Vương Thành giơ tay dùng sức gõ cửa, liên tục gọi Uyển Doanh, Uyển Doanh.
Không lâu sau, một cái đầu thò ra từ tầng hai của bệnh viện. Tôi nhìn, đây không phải là cô y tá lúc trước mang cơm cho tôi ăn sao? Thì ra tên cô ấy là Uyển Doanh.
“Uyển Doanh, mau ra mở cửa cho bọn anh.” Vương Thành nhìn thấy cô y tá kia, trên mặt lập tức nở một nụ cười ấm áp. Nhìn ánh mắt đó, tôi dám khẳng định Vương Thành và Uyển Doanh là một cặp.
Cô y tá gật đầu rồi đi xuống mở cửa. Vương Thành nói với chúng tôi, những lúc bác sĩ Lương không có ở đây, thường chỉ có con gái ông ấy ở lại trông nom.