Tôi ăn ngấu nghiến ăn miếng bít tết ngay lập tức, Lâm Vỹ Phàm nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, sự ghê tởm và xem thường được thể hiện một cách vô cùng rõ ràng.
Mà tôi còn l.i.ế.m đĩa, quay đầu lại hỏi Tiểu Liên: "Còn nữa không? Tôi muốn nữa, cho tôi thêm mười miếng nữa đi."
“Hả?” Tiểu Liên ngơ ngác nhìn tôi, Tôn Tử cũng huých nhẹ vào khuỷu tay tôi một cái, nhắc tôi đừng có đùa lúc này.
Dáng vẻ tôi lúc này trông giống đang đùa lắm à?
“Rốt cuộc là từ đâu đến vậy, rõ ràng là một tên ăn mày mà?” Lâm Vỹ Phàm ngồi một bên lẩm bẩm.
Tôn Tử lườm Lâm Vỹ Phàm một cái rồi lại tiếp tục kéo tôi, tôi căn bản không có thời gian tính toán mấy chuyện vặt vãnh với Lâm Vỹ Phàm, việc quan trọng nhất bây giờ là lấp đầy bụng đã.
Bà dì cười ngượng bảo Tiểu Liên đi chuẩn bị thêm, mà tôi vẫn cứ như một đứa tinh thần bất ổn mà ngồi đợi.
Năm phút sau, Tiểu Liên bê ra một miếng bít tết mới chiên, màu đỏ tươi khiến tôi không thể cưỡng lại được, không dùng d.a.o dĩa cắt mà trực tiếp cầm lên cắn một miếng.
Lúc đầu bà cô còn khá bình tĩnh, nhưng bây giờ bà ấy khẽ mở miệng và nhìn tôi ngạc nhiên, vẻ mặt Lâm Vỹ Phàm thì tràn đầy sự khinh bỉ, nghĩ rằng tôi chỉ là một tên ăn mày.
Tôn Tử thì cứ không ngừng rót nước cho tôi, miệng lẩm bẩm: “Cậu từ từ thôi, nghẹn bây giờ.”
Tôi gật đầu lia lịa, miệng vẫn tiếp tục ăn mấy miếng thịt tanh kia. Trong lòng tôi trào dâng lên một cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, giống như được sống lại vậy.
“Ợ!”
Ăn đến miếng thứ bảy tôi đã nấc lên rồi, thế nên cầm lấy khăn giấy lau đi vết m.áu trên khóe miệng, xoa xoa bụng mà cảm thấy mãn nguyện.
Dù tôi có ch.ết thì cũng phải ch.ết làm ma no, ngẩng đầu lên mới phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, liền ngượng ngùng mà cười một cái.
“Ha ha ha, để cô chê cười rồi, gặp đúng được món mình thích nên hơi không có chừng mực chút.” Tôi vừa nấc vừa cười, nói.
Lúc này bà cô mới thu lại ánh mắt kì lạ vừa nãy, lấy khăn giấy lau miệng một cách duyên dáng và nói với tôi: “Không sao đâu, cháu cứ xem như đây là nhà của mình đi. Có điều hôm nay hai đứa có phải là….?”
“À, là như thế này bà cô, hôm nay cháu còn một số việc chưa giải quyết xong, cho nên tối nay có lẽ vẫn phải ở thêm một hôm, làm phiền bà cô rồi.” Tôi biết bà cô và Lâm Vỹ Phàm chỉ mong tôi mau chóng cuốn gói đi, nhưng Bảo Châu đáng thương vẫn còn đang lang thang một mình trong bệnh viện kìa.
Dù gì thì tôi cũng là anh họ, ít nhất phải cứu được Bảo Châu ra ngoài.
Bà cô nghe tôi nói như vậy, nụ cười dễ chịu trên mặt trong nháy mắt bỗng nhẹ đi rất nhiều, nhưng vẫn miễn cưỡng cười với tôi: “Minh Dương à, cháu nói không đúng rồi, sao lại gọi là làm phiền chứ? Đây không phải là đương nhiên sao?” Bà cô tỏ vẻ rất hào phóng, nhưng Lâm Vỹ Phàm thì lại khác, mặt nặng như muốn gục xuống bàn, nhìn tôi cứ như nhìn kẻ thù vậy.
Tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến loại người này. Anh ta vốn dĩ chẳng có quan hệ dây mơ rễ má gì với nhà này, người nên rời đi là anh ta mới đúng.
Chỉ có điều, Bảo Châu bây giờ đã ch.ết rồi, cậu lại mất tích không thấy đâu, người đàn ông kia không khéo lại sắp trở thành nam chủ nhân của căn nhà này mất.
Tôi và Tôn Tử bước ra khỏi biệt thự, biệt thự này có thể được xây dựng nguy nga đến như vậy, cậu tôi chắc chắn cũng phải có của ăn của để, bây giờ tất cả đều hời cho Lâm Vỹ Phàm rồi.
Tôi quay người lại, đang ngơ ngẩn nhìn về phía biệt thự thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người vụt qua trên tầng gác mái.
“Tôn Tử, nhìn kìa.” Tôi chỉ vào căn gác và hét lên với Tôn Tử.
Tôn Tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác nhìn tôi: “Sao thế? Nhìn gì cơ?”
“Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy có người vừa đi ngang qua phía trên đó à?” Tôi nghĩ đến tiếng hét mình nghe được đêm qua, căn biệt thự này có lẽ vẫn còn một người nữa, chỉ là người đó đang bị nhốt trên tầng gác mái mà thôi.
“Được rồi, đừng nhìn nữa, mau đi thôi.” Tôn Tử kéo tôi cùng đi đến đồn cảnh sát, trong đồn có hai viên cảnh sát đang ngồi ngáp dài.
Người thì uống trà nóng, người thì chán nản lật lên xem đi xem lại tờ báo, trông thật nhàn rỗi.
“Đồng chí cảnh sát, tôi có chuyện muốn báo.” Tôi bước vào đồn, nói với người cảnh sát đang uống trà.
Viên cảnh sát vừa nghe xong, ngụm trà trong miệng suýt chút nữa là phun ra ngoài, vội vã ngẩng đầu lên nhìn qua tôi và Tôn Tử, hiển nhiên là đã nhận ra Tôn Tử.
Anh ta dùng tay chỉ vào Tôn Tử: “Cậu, cậu không phải là cái người lần trước đến báo án sao? Đội trưởng Kim của chúng tôi đâu? Bọn họ đã đi đâu rồi?”
Chuyện này khiến tôi và Tôn Tử sững sờ, không phải trước đây Lục Đông đã mang nửa cái xác đến đây khám nghiệm rồi à? Chẳng, chẳng lẽ Lục Đông không quay lại sao?
Sao lại thế được chứ, ban đầu chúng tôi còn cố tình để Đại Ngốc hộ tống Lục Đông xuống núi, giữa chừng phát sinh ra chuyện gì sao.
“Lẽ nào cảnh sát Lục vẫn chưa về sao?” Tôn Tử cũng tỏ ra kinh ngạc.
Viên cảnh sát đó lập tức chau mày: “Từ lúc đi theo các cậu, bọn họ vẫn chưa hề trở về. Các cậu nói xem, đội trưởng Kim ở đâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Viên cảnh sát kia có chút kích động, giơ chiếc dùi cui trong tay lên như muốn đánh Tôn Tử.
Tôn Tử cũng không kém cạnh đẩy viên cảnh sát ra: “Anh làm gì thế? Chúng tôi đến đây để báo án, anh như vậy còn giống dáng vẻ của cảnh sát nhân dân không?”