Nhưng nếu thật sự làm như vậy, có phải tôi sẽ trở nên tàn phế không?
Tôi ngây người ngồi trên giường với cái đầu trống rỗng, lúc này bầu trời ngoài cửa sổ đã tối hẳn, Tôn Tử và Đại Ngốc đã ợ hơi trở về.
Tôn Tử vẫn không quên nói với tôi: “Minh Dương à, cậu không biết đâu, tôi ở đây lâu như thế, cuối cùng cũng được ăn một bữa thịnh soạn. Cậu có muốn nhà bếp mang lên cho một ít không?”
“Đừng nói chuyện ăn uống trước mặt tôi.” Tôi nhíu mày lườm Tôn Tử.
Tôn Tử cười hờ hờ rồi vỗ eo, vươn vai nói muốn đi nghỉ. Bà cô xếp cho chúng tôi mỗi người một phòng, tôi cũng thấy mừng vì không phải nghe tiếng Tôn Tử ngáy nữa.
Chỉ là có điều tôi nằm trên giường cứ trằn trọc mãi không ngủ được, vì để lấp đầy bụng mà tôi đã uống hết cả một ấm nước rồi, nhưng khi đi tiểu xong thì bụng lại trống không.
Tôi mơ hồ thiếp đi một lúc, nhưng cuối cùng cũng vẫn bị tiếng bụng sôi ùng ục đánh thức.
Không được, cứ tiếp tục thế này chắc đói đến đau dạ dày mất, tôi đứng dậy bước từng bước khó nhọc ra khỏi cửa, mở cửa chuẩn bị xuống nhà ăn gì đó.
Kết quả vừa mới mở cửa ra, tôi đã nhìn thấy Lâm Vỹ Phàm. Tôi nghĩ, nếu như nhờ được cậu ta xuống tầng lấy gì đó mang lên thì tôi cũng đỡ mất công đi xuống.
Thế nhưng Lâm Vỹ Phàm lại có chút kỳ lạ, thậm thà thậm thụt, còn đi lên tầng ba.
Thôi, vẫn là nên tự đi vậy. Tôi khập khiễng ra khỏi phòng, nhưng đúng lúc đó, một giọng nói nũng nịu từ trên tầng ba vọng xuống.
“Aiya, không phải đã nói với anh rồi à. Đêm nay đừng đến tìm em, lỡ bị người ta nhìn thấy thì làm sao?”
Giọng nói rất trầm, nhưng tôi chắc chắn một trăm phần trăm đó là giọng của bà cô, chất giọng nhão nhẹt đến mức tôi không thể nào liên tưởng bà ấy với người phụ nữ đoan trang mà tôi thấy hôm nay là cùng một người.
“Diễm Quyên, anh thật sự nhớ em c.h.ế.t đi được. Thời gian trước có lão già đó, chúng ta không có cơ hội thân mật với nhau, nhưng bây giờ anh không thể nhịn được nữa.” Giọng của Lâm Vỹ Phàm mang theo vẻ vội vã, giống như hận không thể lập tức nhào vào đối phương.
Tôi thấy hơi bối rối, không phải Lâm Vỹ Phàm là vị hôn phu của Bảo Châu sao? Vậy thì tại sao lại gian díu với mẹ của Bảo Châu? Thật là khó có thể tin được. Tôi nghĩ, chắc chẳng người mẹ nào muốn cướp đi vị hôn phu của con gái mình đâu nhỉ.
Hơn nữa, bà ấy cũng đã có gia đình rồi? Sao…..
“Ha ha ha, này, cái tay đáng ghét kia để ở đâu thế?” Âm thanh này làm tôi dựng hết cả tóc gáy. Tiếp sau đó là tiếng bước chân, rồi tiếng đóng cửa. Tôi nghĩ chắc đôi “tình vong niên” kia đã vào phòng làm chuyện đó rồi.
Xem ra, bà cô vốn không hề lo lắng như những gì hôm nay thể hiện ra bên ngoài, à không, phải nói là hoàn toàn không để tâm đến việc con gái mất tích chứ nhỉ.
Hoặc là nói, đối với bà ta, sự mất tích của Bảo Châu là một chuyện tốt, dù sao thì nếu như Bảo Châu không có ở đây, bà ta sẽ có thể ở cùng với Lâm Vỹ Phàm.
Tôi cau mày, đầu lại bắt đầu ong ong.
Để chắc chắn những gì mình nghe được là sự thật, tôi cẩn thận lên lầu, tầng ba xa hoa hơn nhiều so với tầng hai, vừa rồi nghe thấy tiếng đóng cửa, hẳn là phòng thứ nhất đối diện ngay với cầu thang.
Tôi đứng ngoài cửa, lặng lẽ áp sát tai vào.
Trong phòng truyền ra một số âm thanh khiến người nghe phải đỏ mặt. Thật không ngờ tiếng rên của bà cô lại có thể mất hồn như vậy, tôi cũng có thể khẳng định quan hệ giữa bà ta và Lâm Vỹ Phàm rồi.
Cũng may, tôi còn lo rằng nếu nói chuyện của Bảo Châu cho bà ta biết, bà ta sẽ không trụ nổi mất.
Nhưng bây giờ, tôi nghĩ, nếu tôi nói với bà ta rằng Bảo Châu đã qua đời rồi, chắc bà ta vui lắm nhỉ? Như vậy bà ta có thể tiếp tục chim chuột với Lâm Vỹ Phàm rồi.
Tôi nghiến răng xoay người đi xuống tầng. Không sai, bà ta là bà cô của tôi, có điều trừ cái xưng hô trên danh nghĩa này ra, chúng tôi cũng coi như là không có giao tình gì, trước giờ vẫn luôn là người xa lạ, cho nên tôi không tiện quan tâm vấn đề này lắm.
“Aaa, aaa.”
Tôi vừa đi đến bậc thang thứ hai, nhưng ngay lúc này, một tiếng hét lạ phát ra từ căn gác xép ở trên cùng. Tiếng hét này còn có chút khàn, tôi nghe mà lạnh sống lưng.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ phòng của bà cô, tôi vội vàng chạy xuống nhà, nếu bị phát hiện, chúng tôi chỉ có nước bị đuổi ngay ra ngoài thôi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi lết cái chân bị thương đến chỗ rẽ, bà cô mặc chiếc váy ngủ rất mỏng bước ra, bà ta không nhìn thấy tôi, mà đứng ở cửa phòng bắt đầu chửi bới không ngớt.
“Hét, hét, hét đi, hét nữa thì tao sẽ cắt luôn lưỡi của mày, cái thứ gì chứ?” Bà cô hét lên vài tiếng, sau đó tôi nhìn thấy Lâm Vỹ Phàm bước ra, nửa thân trên của cậu ta vẫn mặc kín, nhưng nửa thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn.
“Thôi mà, đừng quan tâm làm gì, chúng ta tiếp tục đi, tại sao phải tính toán với người phụ nữ điên rồ đó chứ.” Lâm Vỹ Phàm vừa nói vừa ôm eo của bà cô bế vào trong phòng.
Người phụ nữ điên? Tại sao trên gác xép nhà họ Đỗ lại nhốt một người điên? Là người nhà, hay là….?