Bác sĩ chỉ kê cho tôi một ít thuốc hạ sốt, nói rằng uống vào sẽ đỡ hơn, còn lại thì tôi chỉ có thể nghe theo ý trời, miệng vết thương trên chân thì tôi nghĩ không nên để lộ ra, kẻo doạ người ta.
Nếu không, những người trong bệnh viện sẽ coi tôi là quái vật mất. Tôn Tử ngồi bên giường bệnh, thỉnh thoảng lại rót nước cho tôi.
Lúc cậu ấy rời đi, hai chúng tôi không được vui vẻ cho lắm, nhưng trong phút chốc nó đã tan thành mây khói, tôi phá vỡ sự im ắng, hỏi Tôn Tử vì sao chưa đến thị trấn tìm cảnh sát hỗ trợ.
Tôn Tử nói cảnh sát trên thị trấn nghỉ thứ bảy chủ nhật, chỉ có một người trực ban, cậu ấy đã báo tin rồi, nhưng phải chờ đến mai mới có kết quả.
Nói xong, Tôn Tử lại nhìn tôi: "Minh Dương, tôi biết hôm đó tôi nói năng rất chói tai, cậu là người anh em tốt nhất của tôi, tôi không nên coi cậu là người như vậy."
Tôn Tử nói rất chân thành, vẻ mặt tràn ngập sự áy náy. Nói thật lòng, lúc đó nghe thấy cậu ấy nói như vậy, tôi thật sự đã giận dữ vô cùng, nhưng tình anh em bao nhiêu năm không thể bị mờ nhạt chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này.
"Giữa chúng ta ấy à, không cần nói những câu sến rện như thế, nghe xong thấy ớn người lắm luôn." Tôi ngắt ngang lời của Tôn Tử.
Tôn Tử ngây ngô gãi tóc, hơi ngại ngùng nhìn tôi cười ngốc, vẻ mặt đó giống y hệt Đại Ngốc, không khác chút nào.
"Ục ục, ục ục"
Tôi và Tôn Tử đang nói chuyện thì cái bụng của Đại Ngốc đang đứng bên cạnh bỗng kêu ục ục, anh ấy bèn ngại ngùng nói mình đói rồi.
Cũng đúng, Đại Ngốc cõng tôi cả một đoạn đường, thể lực tiêu hao là điều đương nhiên, tôi bèn bảo Tôn Tử đưa Đại Ngốc đi ăn cơm, nhân tiện gói một ít về cho tôi.
Tôn Tử gật đầu rồi đưa Đại Ngốc ra ngoài. Hai người vừa đi thì phòng bệnh trở nên vô cùng yên tĩnh, như thể một chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể phát ra tiếng vang.
Tôi mệt mỏi dựa vào sofa, trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh Thanh Thanh bị thương, không biết bây giờ Thanh Thanh đi đâu rồi.
"Cộp cộp cộp, Cộp cộp cộp."
Tôi vẫn đang ngẩn người suy nghĩ chuyện mình băn khoăn, bỗng nhiên có một người con gái đi vào phòng bệnh của tôi, hơn nữa còn đi thẳng đến bên cửa sổ.
Trên người cô ấy mặc một chiếc áo bệnh nhân màu trắng, sắc mặt trắng bệch như tro tàn, trông có vẻ không vui cho lắm, tôi định mở miệng nói chuyện thì thấy cô ấy xoay xoay chiếc thẻ trong tay rồi đi về phía phòng bệnh đối diện.
Người này bất lịch sự quá nhỉ, vào phòng bệnh của người khác dạo một vòng rồi lại đi mất, thế là sao hả?
"Cốc cốc cốc." Một y tá xinh đẹp đứng trước cửa phòng bệnh, thấy tôi đang ngẩn ngơ thì cố ý gõ cửa. "Anh thấy sao rồi?" Trong tay y tá còn đang ôm bảng đăng ký kiểm tra phòng.
Tôi gật đầu với cô ta, nói mình cảm thấy tốt hơn rồi, nhưng vẫn thấy khó chịu trong bụng.
"Chắc anh chưa ăn cơm hả?" Cô ta thấy tôi gật đầu thì bảo tôi đợi chút rồi ra ngoài, chưa đến năm phút đã thấy cô ta bưng hộp đựng cơm đến.
"Anh ăn đi, đúng lúc tôi đang giảm cân." Y tá rất dịu dàng, cười lên trông ngọt ngào mà đáng yêu.
"Cảm ơn." Trong lòng tôi thầm cảm khái, người tốt vẫn còn nhiều lắm.
Cô ta cười rồi nói không sao, sau đó cầm bảng đăng ký kiểm tra phòng bước ra ngoài.
Mở hộp đựng cơm ra, bên trong có hai món mặn một món chay, hương vị cũng ngon nhức cái nách, ngon hơn mấy món ăn ở cái nhà cũ đó nhiều, ít nhất còn có chất béo.
Đồ ăn trong cái nhà cũ chỉ có một hương vị duy nhất, tưởng chừng như chỉ đun nước sôi thôi, ăn vào chẳng có mùi chẳng có vị gì.
Tôi nhai một ít rồi nôn ra vì đang nuốt được một nửa thì dạ dày quặn đau, cả cơ thể tôi nghiêng về phía trước nôn hết đồ trong dạ dày ra ngoài.
Tôn Tử và Đại Ngốc đang vừa nói vừa cười, bước vào đã thấy tôi nôn đầy ra đất, cả phòng toàn mùi chua, Tôn Tử nhìn thấy hộp cơm trong tay tôi thì bịt kín miệng.
Cậu ấy nín thở nói: "Tên nhóc này ăn mảnh à, xem xem cậu có nôn hết ra không."
Đù, sao lại bảo tôi ăn mảnh, lúc nãy rõ ràng đói muốn xỉu, nhưng giờ vừa mở miệng ăn lại muốn nôn ra.
Ngay cả chính tôi cũng không hiểu sao lại xảy ra chuyện này, bèn đặt hộp cơm xuống, còn Đại Ngốc đã nhanh chóng thu dọn đống hiện trường kia.
Tôn Tử cũng mở toang cửa sổ ra để thông khí.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Tôn Tử chỉ vào đồ được gói trong hộp: "Tôi gói phở bò mà cậu thích ăn nhất về rồi đó, có ăn không?"
"Có!" Bây giờ tôi phải mau khoẻ lại, cho nên nhất định phải ăn gì đó mới được.
Tôn Tử mở hộp đựng phở bò ra, một mùi hương phả vào mặt, lượng thịt bò vừa đủ, bên trên còn rắc ít hành băm xanh biếc, thoạt nhìn khiến người ta muốn ăn thật nhiều thật nhiều.
Tôi cầm đũa lên gắp phở đưa đến miệng, ăn được một miếng thì lại nôn ra một cách ghê tởm như trước, nhưng lần này tôi không nôn đầy ra đất bởi dạ dày không còn gì nữa rồi.
Axit dạ dày đã bị tôi ép cho nôn hết ra, Tôn Tử lúc nãy còn đang chế giễu tôi thì thoáng chốc đã ngừng lại, vươn tay đặt lên trán tôi.