“Đêm hôm khuya khoắt, cậu ngồi trên nền đất không thấy lạnh sao?” Lưu Mị Nhi cầm điếu thuốc dành cho phụ nữ vừa dài vừa mảnh trên tay, miệng phả ra một ngụm khói thuốc bay bay.
Sau khi liếc tôi một cái, cô ta xoay người đi vào trong. Cho dù Lưu Mị Nhi này có phải là người đã bắt Kiến Nam đi hay không, bây giờ tôi cũng có thể khẳng định cô ta là một ác phụ.
Cái người bị lột da đang ở dưới hầm kia là minh chứng rõ nhất. Tôi phải đi cùng với Đại Ngốc lên trấn, mời cảnh sát tới đây bắt người đàn bà này lại.
Tôi khó khăn đứng dây, lúc này mới phát hiện ra Thanh Thanh vốn đang trong vòng tay tôi đã biến mất, trong tay tôi lại xuất hiện một cây trâm màu đỏ.
Chuyện này là sao? Tôi nhìn dáo dác xung quanh, không phải Thanh Thanh đã có thể xác rồi sao? Tại sao lại đột nhiên biến mất rồi?
“Còn không vào là tôi đóng cửa đó.” Tiếng của Lưu Mị Nhi từ trong bóng tối truyền ra. Tôi lê đôi chân đã tê dại đi vào bên trong.
Bước vào trong, tôi thấy cô ta đang ngồi bên cạnh một chậu cây lớn trong sân, tưới nước cho chậu cây đó bằng rượu gạo, màu đỏ của rượu gạo trông giống như màu m.áu.
Tôi nhìn Lưu Mị Nhi, trong lòng có chút sợ hãi: “Tôi, tôi đột nhiên nhớ ra còn có chuyện quan trọng phải làm, bây giờ tôi và anh Thuận Tử sẽ rời đi.”
Nói xong tôi nhanh chóng đi vào bên trong, vội vã lên lầu đẩy cửa bước vào mới phát hiện căn phòng trống không.
“Anh Thuận Tử? Anh Thuận Tử à?” Tim tôi bỗng đập nhanh, có dự cảm không lành, tôi đi tìm khắp xung quanh nhưng lại không thấy người.
Lẽ nào Đại Ngốc đã bị người ta hại? Không thể nào, thân hình Đại Ngốc to lớn như vậy, Lưu Mị Nhi cho dù muốn động thủ cũng sẽ tốn rất nhiều công sức.
“Đại Ngốc à, vẫn là tôi không tốt, không nên đưa anh tới đây. Là do tôi đã hại mọi người.” Cảm giác chua xót tội lỗi vây lấy tâm trí tôi.
Tất cả mọi chuyện đều do tôi. Nếu như bọn họ không đi cùng với tôi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Minh Dương, cậu sao thế? Cậu khóc cái gì vậy?” Tiếng của Đại Ngốc từ sau lưng truyền tới. Tôi quay đầu lại nhìn, cái tên ngốc ch.ết bầm này đang cởi trần mơ mơ hồ hồ đứng sau lưng tôi, tay còn đang sờ lên cái đầu như tổ quạ của mình.
“Đáng ghét.” Tôi dùng tay đánh vào người Đại Ngốc, vừa rồi còn nghĩ anh ta đã xảy ra chuyện rồi chứ.
Đại Ngốc ngơ ra nhìn tôi: “Tôi vừa đi vệ sinh thôi mà?”
Đại Ngốc mím môi mặt đầy oan ức. Tôi lắc đầu bất lực nói với Đại Ngốc nói chúng tôi phải đi thôi.
“Hả?” Đại Ngốc đơ ra, không hiểu nổi tôi đang nghĩ cái gì, lúc nãy còn một mực muốn ở lại, giờ nhất quyết đòi rời đi. Tôi mặc kệ tất cả, kéo tay Đại Ngốc đi xuống lầu. Đại Ngốc vùng ra kêu lên: “Áo của tôi, còn áo của tôi.”
Giờ này còn quan tâm gì đến quần áo nữa, giữ mạng mới là quan trọng.
Chúng tôi lao một mạch xuống đại sảnh. Lưu Mị Nhi đứng dựa vào cửa gỗ, tao nhã hút thuốc, đôi mắt như nước mùa thu nhìn chúng tôi.
“Vội vã như vậy làm gì, các cậu tính đi đâu?” Thân hình Lưu Mị Nhi vẫn uyển chuyển cùng khuôn mặt quyến rũ đó, nhưng giờ tôi căn bản không dám nhìn thẳng mặt cô ta. Thanh Thanh có nói về hồ ly Ngọc Diện, lẽ nào là cô ta?
“À, là chút chuyện trong nhà, tôi không tiện nói. Chúng tôi về trước.” Tôi kéo tay Đại Ngốc nhanh chóng chạy ra ngoài. Lưu Mị Nhi phía sau hình như có nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ, chỉ điên cuồng chạy về phía trước.
Đại Ngốc không mặc áo vừa chạy vừa ngáp. Thời tiết về đêm rất lạnh, hơn nữa trời còn đổ mưa phùn.
Tôi cởi áo ngoài đưa cho Đại Ngốc nhưng cơ thể anh ta lớn hơn tôi nhiều nên cơ bản không mặc vào được, chỉ đành khoác tạm lên người.
Chạy được khoảng nửa tiếng cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, vết thương ở cổ chân vốn đã không còn đau, giờ mỗi bước đi tôi đều cảm thấy đau như bị xé ra.
Tôi dừng lại, khẽ cong người, hơi thở như sắp đứt đến nơi. Đại Ngốc bỗng nhìn chằm chằm vào chân tôi: “Minh Dương, cậu, chân cậu?”
Đầu óc Đại Ngốc quả thực không lanh lợi. Anh ta chạy cùng tôi lâu như vậy mà không hề phát hiện ra chân tôi bị thương.
“Ăn thịt, ăn thịt.”
Tiếng gì vậy? Tôi nghe thấy một giọng nam trầm thấp đáng sợ, ngẩng đầu nhìn Đại Ngốc, anh ta cũng đang choáng váng thất kinh.
Giọng nói này hình như từ phía dưới chân tôi truyền tới. Tôi run run cúi đầu xuống nhìn thì thấy nơi bị cắn ở mắt cá chân xuất hiện một cái miệng tương đối nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ khó thấy.
“Cái này?” Đại Ngốc bị dọa tới mặt mày trắng bệch. Tôi lấy hết can đảm ngồi xổm xuống, thấy cái miệng kia thật sự đang động đậy. Tôi choáng váng kinh hoàng, dùng sức dụi dụi mắt nhưng vẫn nhìn thấy cái miệng đó như cũ.
Tôi ngẩng cổ lên nhìn Đại Ngốc, nói: “Anh Đại Ngốc, anh có thể cõng tôi không?”
“Được.” Đại Ngốc đơ ra một giây rồi gật đầu đồng ý.
Anh ta cõng tôi về nhà mình. Nhà Đại Ngốc quả thực rất tồi tàn, tôi nhờ anh ta lấy giúp mình con dao. Đại Ngốc bên cạnh do dự nhìn tôi hỏi tôi muốn làm gì.
“Anh đừng hỏi, mau mang tới đây.” Tâm trí tôi rất hỗn loạn.