Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 53: Xuống Núi (1)




Tôi nuốt nước miếng, người phụ nữ này có ý gì, hôm qua cô ta làm vai tôi bị đau, hôm nay nhìn thấy tôi thì lại vui vẻ dịu dàng như vậy, khiến tôi thực sự có chút không thích ứng được.
Tôi tìm một vị trí cách xa cô ta nhất mà ngồi xuống, nếu như mọi người đều đã xé lớp mặt nạ xuống, vậy thì không cần thiết phải giả vờ làm gì nữa.
Thấy tôi dời vị trí, cô ta dịu dàng cười với tôi: "Sao thế? Sợ à? Cho dù biết ta là ma nữ thì cũng không cần sợ như vậy chứ?"
“Thanh Thanh đâu, cô đã làm gì cô ấy rồi?” Tôi đợi Ôn Bội Như trả lời, nhưng giọng nói của cô ta kết hợp với vẻ mặt của Phỉ Phỉ thực sự khiến tôi không thích nghi được.
“Đừng nhắc tới người phụ nữ đó trước mặt ta, nếu không, ta sẽ không vui đâu.” Ngữ khí của Ôn Bội Như trở nên chậm rãi, vô cùng lạnh lùng.
Đôi mắt đó nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt tràn đầy đe dọa.
Tôi chỉ đành đưa mắt nhìn đĩa thức ăn trên bàn, mấy ngày nay tôi không để ý, sao trong nhà lại có thêm nhiều thịt xông khói thế này?
Lúc trước đều là thịt lợn tươi, là Đại Ngốc tự mình đưa lên núi, chẳng lẽ là bởi vì mấy ngày nay Đại Ngốc không lên núi, cho nên chỉ ăn tạm được thứ thịt này?
Có điều nhìn thấy màu thịt hơi đen đen thì tôi cũng chẳng buồn ăn nữa. Tôi cầm bừa một cái màn thầu lên cắn vài miếng, bây giờ lúc nào tôi cũng phải lấp đầy bụng mình đề phòng những lúc nguy hiểm cần chạy, chứ bụng rỗng thì chạy thế nào được.
Ăn màn thầu xong, tôi đứng dậy ra sân sau ngắm nghía một chút, hôm nay thời tiết thật đẹp, tôi muốn nhân cơ hội này thực hiện điều mình đã hứa với Tiểu Phân.
“Chàng muốn đi đâu?” Ôn Bội Như đứng dậy, đi về phía tôi
Thật là phiền c.h.ế.t đi được: “Ôn Bội Như, cô không nói cho tôi biết Thanh Thanh đang ở đâu thì tôi cũng không ép cô làm gì. Tôi sẽ tự mình tìm ra Thanh Thanh, còn nữa, xin cô đừng làm hại đến bất kì ai cả.”
“Lời chàng nói có ý gì?” Ôn Bội Như nhìn tôi, mặt vẫn vô cảm như vậy.
Dáng vẻ bất âm bất dương này của cô ta còn đáng sợ hơn cả tiếng gào thét của mấy người mắc chứng cuồng loạn, bởi vẻ mặt ấy khiến tôi chẳng thể nào đoán ra được trong lòng cô ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì. "Ôn Bội Như, đừng quấy rầy tôi nữa, cô cực khổ bám theo tôi như vậy thì có ích gì?" Tôi bước nhanh ra khỏi sảnh, trong lòng thầm nghĩ không nên có bất cứ giao thiệp gì với Ôn Bội Như thì tốt hơn.
“Chẳng lẽ, chàng không muốn tìm người bạn đó nữa à?” Tiếng của Ôn Bội Như từ bên tai tôi truyền tới, thì ra mới ban nãy cô ta còn đứng sau lưng tôi, không biết từ lúc nào đã bay tới bên bay phải tôi rồi.
Tôi mở to mắt nhìn Ôn Bội Như, bạn của tôi? Kiến Nam ư?
"Cô đã làm gì Kiến Nam rồi? Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi? Cô làm gì Kiến Nam rồi?" Tôi nắm lấy tay cô ta, cô ta cau mày đẩy tôi ra.
Giọng điệu vừa rồi của cô ta không phải là muốn nói cho tôi biết Kiến Nam đang ở đâu sao? Tại sao đang yên đang lành lại nổi giận như vậy chứ? Tôi không quan tâm, cô ta nhất định phải nói rõ chuyện này cho tôi.
“Đừng đi, nói rõ cho tôi biết, Kiến Nam thế nào? Cậu ấy ở đâu? Còn, còn, còn sống không?" Tôi nói từ “sống” bằng một giọng cực kỳ nhỏ, bởi vì tôi không chắc chắn, bởi vì tôi sợ phải nghe thấy đáp án mà mình không mong đợi.
Tôi sợ tôi không thể chấp nhận sự thật, nhưng Ôn Bội Như lạnh lùng nhìn tôi: “Chàng vẫn như trước đây, cho rằng bất cứ chuyện xấu trên đời này đều là do ta làm hết sao? Ta nói cho chàng biết, bạn của chàng không phải do ta bắt đi, thay vì chàng lãng phí thời gian ở chỗ này, không bằng xuống núi xem thế nào.”
Lời này của Ôn Như Bội là có ý gì? Xuống núi xem xem? Chẳng lẽ Kiến Nam thực sự đang ở dưới núi?
Trong đầu tôi không ngừng nghĩ đến mấy chuyện trước và sau khi Kiến Nam mất tích, còn có manh mối quan trọng nhất là bã rượu khô. Đúng rồi, bã rượu khô? Chẳng lẽ Kiến Nam đang ở trong quán rượu nào đó?
Đúng rồi, bà chủ của quán rượu đó ăn mặc rất lòe loẹt, nhất định là bà ta mê hoặc Kiến Nam rồi hạ thủ với cậu ấy.
Nhưng… không đúng? Tại sao cô ta lại phải ra tay với Kiến Nam? Chúng tôi vừa mới từ thành phố đến ngôi làng nhỏ trên núi này, chúng tôi không hề có thù hằn gì với những người dân ở đây, tại sao cô ta lại phải hại Kiến Nam?
Chẳng lẽ sau khi chúng tôi rời đi, Kiến Nam đã làm chuyện gì quá đáng với bà chủ đó? Nếu vậy thì cũng không có gì lạ, Kiến Nam vẫn luôn như vậy, cứ nhìn thấy mỹ nữ là chẳng thể ngăn nổi mình.
Tên nhóc này nói mãi mà chẳng chịu nghe, lúc nào cũng thích động tay động chân, cho nên, liệu có phải là Kiến Nam đã động tay động chân với bà chủ, sau đó bị….?
Nghĩ tới đây, tôi liền dùng lực gõ mạnh đầu mình một cái. Ngu ngốc, thực sự là ngu ngốc mà, vậy mà tôi và Tôn Tử lại tìm trong căn nhà này lâu như vậy rồi.