Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 52: Đã Ch.ết (4)




Cả người tôi chảy mồ hôi đầm đìa. Sao lại như vậy chứ? Trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tiểu Phân đang yên đang lành lại bị gi.ết, hơn nữa còn bị phân thây?
Cô ấy ở trong cái nhà này rất an phận biết điều, ai là người muốn hại cô ấy chứ?
Tiểu Phân lắc đầu. Đối với những chuyện đã xảy ra cô ấy chỉ mơ hồ nhớ được một chút.
Cô ấy chỉ nhớ ngày hôm đó trời cũng đổ mưa, cô ấy đang tắm rửa ở trong nhà tắm thì bỗng nhiên Kim Bằng xông vào. Trên người anh ta nồng nặc mùi rượu, xem ra là uống say rồi. Sau khi Kim Bằng xông vào còn muốn động tay động chân với cô ấy. trong lúc nguy cấp, Tiểu Phân đã cào vào lưng Kim Bằng gây ra mấy vết thương.
“Nhưng tại sao móng tay của cô lại có màu đỏ?” Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Phân. Cô ấy rõ ràng là một cô bé giản dị, tại sao lại sơn móng tay?
“Tôi, tôi thấy chị Phỉ Phỉ sơn móng tay rất đẹp nên cũng…”
Thì ra, Tiểu Phân đã dùng trộm sơn móng tay của Phỉ Phỉ khiến tôi nhầm lẫn. Vậy mà tôi cứ dồn sự chú ý, nghi ngờ lên người Phỉ Phỉ.
“Vậy người ở trên miệng giếng cắt đứt dây thừng là cô sao?” Tôi nhìn Tiểu Phân, khuôn mặt biến dạng của cô ấy khiến người ta nhìn vào có cảm giác rất ghê tởm.
Tiểu Phân gật đầu nói rằng bản thân làm như vậy vì muốn tôi tìm ra đầu của cô ấy. Cô ấy phát hiện ra rằng trong căn nhà này chỉ mình tôi có thể nhìn thấy cô ấy thôi.
Trong phút chốc, tôi ngơ ra, chẳng lẽ âm khí trong người tôi nặng đến vậy sao?
“Cô cào Kim Bằng bị thương, vậy có phải sau đó, anh ta đã nổi điên lên sát hại cô?” Tôi nghĩ nhất định Tiểu Phân đã biết được manh mối nào đó, nhưng không ngờ cô ấy lại lắc đầu. Tiếp theo đó xảy ra chuyện gì cô ấy không còn nhớ được nữa.
Không nhớ được? Tôi thở dài, manh mối đến đây lại bị đứt đoạn.
Tiểu Phân đáng thương nhìn tôi. Cô ấy muốn tôi đi tới giếng vớt phần đầu của cô ấy lên ngay bây giờ.
Tôi nhìn ra màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, lại nhìn nửa t.h.i t.h.ể đáng thương trước mặt, mặt đất toàn nước khiến tôi không thể di chuyển.
“Tiểu Phân à, hiện tại tôi chỉ có một mình, không có cách nào xuống đó được. Mực nước trong giếng cũng dâng cao lên rồi, cho dù có là giếng cạn cũng sẽ bị lấp đầy”.
Tim tôi đập rất nhanh, tôi đã xuống cái giếng đáng sợ đó một lần rồi, tuyệt đối không muốn xuống lần hai.
Chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng lần trước, cả người tôi run lên, rùng mình khiếp sợ.
Lần trước còn có Tôn Tử đi cùng, lần này kêu tôi xuống đó một mình, như vậy có thách thức người ta quá không?
“Thiếu gia, tôi cầu xin cậu, cậu giúp tôi với. Tôi thực sự rất lạnh, rất đau.” Cơ thể tiểu Phân run lẩy bẩy, miệng cô ấy không ngừng chảy ra dịch thể, mùi tanh nồng nặc khiến tôi buồn nôn.
Tôi đành gật đầu đồng ý, nhưng tuyệt đối không phải là hôm nay. Bên ngoài trời đang mưa lớn, tôi không có cách nào rút cạn nước. Nếu chuyện này bị lão thái bà phát hiện vậy thì nguy to.
“Tiểu Phân, chuyện của cô tôi sẽ giúp, có điều tôi muốn hỏi cô chút chuyện.” Tôi nghĩ Tiểu Phân đã ở đây khá lâu, ít nhiều gì cô ấy cũng biết một chút chuyện của Minh gia. “Được.” Tiểu Phân thấy tôi đồng ý giúp cũng tích cực phối hợp.
“Tôi muốn hỏi, Minh lão thái thái rốt cuộc là ai?” Tôi nhìn chằm chằm Tiểu Phân.
Tiểu Phân ngỡ ngàng nhìn tôi, đôi mắt không chứa tia sáng nào, trắng dã như mắt cá chết. Cô ấy lắc đầu nói không biết, chuyện của Minh gia cô ấy không rõ sự tình.
Cô ấy không lớn lên ở Minh gia, tới đây cũng chỉ mới được hai ba năm. Minh lão thái thái rất ít khi ra ngoài, cô ấy và bà ta chưa từng có tiếp xúc thân mật.
Hả? Mới hai ba năm? Xem ra tôi không thể tìm được manh mối gì từ Tiểu Phân rồi. Không, không đúng.
Tôi ngẫm nghĩ lại. Tiểu Phân là ma, cô ấy chắc là phải biết trong cái nhà này có bao nhiêu hồn ma nhỉ.
“Cô Phỉ Phỉ ư, trên người cô ấy có hai linh hồn.” Tiểu Phân có chút sợ hãi nói.
Chuyện này tôi biết, Phỉ Phỉ đã bị Ôn Bội Như khống chế cơ thể: “Ngoài Phỉ Phỉ ra còn ai nữa? Cô có nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục như đào hát không?”
“Không có, chỉ có cô Phỉ Phỉ.” Tiểu Phân khẳng định chắc nịch.
Tôi nhíu chặt lông mày, không còn ai nữa sao? Vậy Thanh Thanh rốt cuộc đi đâu rồi? Đêm nay tôi đã hỏi tiểu Phân rất nhiều sự việc nhưng phần lớn cô ấy đều không rõ, vẫn là không có thu hoạch gì.
Trời vừa sáng, tôi đã không thấy Tiểu Phân đâu. Ngoài cửa sổ hiếm hoi xuất hiện một tia nắng ấm khiến tâm trạng tôi vô cùng phấn khích, ánh mặt trời như tiếp thêm động lực cho tôi.
“Cốc cốc cốc!”
“Ai vậy?” Tôi khoác áo ngoài hỏi.
“Thiếu gia, tôi là Huệ Bình, tôi tới phục vụ thiếu gia vệ sinh buổi sáng.” Ngoài cửa truyền tới tiếng của Huệ Bình.
Tôi lập tức đáp lại. Cô ấy bê chậu nước vào, nhìn tôi nở một nụ cười tươi rồi dặn dò tôi vệ sinh xong thì đi ăn sáng.
Tôi gật đầu, lau mặt qua loa, dùng nước muối súc miệng rồi đi về hướng đại sảnh. Bên ngoài ánh nắng rạng rỡ khiến những đám sương mù vây quanh tâm trí tôi như dần dần tan biến.
Tới đại sảnh, tôi liền nhìn thấy Phỉ Phỉ đang ngồi đợi tôi, lòng tôi có chút kích động lo lắng.
Tôi đứng lại, nhất thời không biết nên đi qua đó hay cứ đứng ở đây cho an toàn.
Cô ta là Ôn Bội Như, như vậy rất có thể đến đây để trả thù. Cô ta muốn gi.ết tôi, muốn đối phó với Thanh Thanh.
“Anh còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi chứ?” Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn tôi nở nụ cười quyến rũ. Nụ cười này khiến tôi ớn lạnh nhưng tôi vẫn đi qua đó.
Trốn tránh mãi không phải là cách hay, tôi phải hỏi rốt cuộc cô ấy đã làm gì Thanh Thanh rồi.
“Nào, đây là thứ anh thích ăn nhất.” Cô ấy gắp cho tôi một miếng thịt hun khói, nở nụ cười nhàn nhạt