Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 51: Đã Ch.ết (3)




“Gương mặt này của ta, chàng có còn nhớ không?” Ôn Bội Như ngồi xuống trước mặt tôi, gương mặt ung dung, khí chất quý phái gia giáo.
Cô ta nhìn tôi, nụ cười xen lẫn nước mắt. Cô ta đứng dậy xoay người lại với tôi, đôi vai hơi run lên.
“Độc phụ rắn rết” cô ta lặp lại từng chữ mà tôi đã nói, sau đó quay người lại, dùng giọng phẫn nộ nói: “Ta là độc phụ rắn rết? Đều là do chàng ép buộc. Minh Hứa Diệp chàng có thể yêu một con hát, nhưng chàng không thể đối xử với ta như vậy, lấy lý do ta không thể sinh nở mà muốn bỏ ta cưới người phụ nữ đó về?”
Ôn Bội Như giận dữ xô tất cả dụng cụ pha trà trên bàn rơi xuống dưới đất phát ra tiếng “choang”. Nhìn bộ dạng của cô ta xem ra đã phát điên rồi.
“Năm năm, trong năm năm trời chàng không hề động vào ta thì ta làm sao có con? Chàng có từng nghĩ qua ta đã đau khổ như thế nào không?” Ôn Bội Như lạnh lùng nhìn tôi, trong ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ.
“Trưởng bối, hạ nhân trong nhà đều chỉ chỉ chỏ chỏ nói ta là con gà không biết đẻ trứng, ta sao?” Ôn Bội Như lao tới trước mặt tôi: “Là ta sao? Minh Hứa Diệp nếu chàng đã không yêu ta, tại sao lại cưới ta, tại sao cưới ta rồi lại đối xử với ta như vậy?”
Trong lòng tôi vốn dĩ rất oán hận người phụ nữ này, nhưng nghe những lời cô ta nói, bất giác tôi lại cảm thấy đau xót.
Cô ta gần như đã trở nên mất trí, thân thể liêu xiêu trơ trọi trông rất bất lực.
“Không sao hết, kiếp trước chàng không muốn ở cạnh ta, vậy kiếp này chúng ta tiếp tục mối duyên kiếp trước.” Ôn Bội Như quay về phía tôi nở một nụ cười rạng rỡ: “Mười một tháng mười là ngày chàng c.h.ế.t ở kiếp trước, chúng ta rất nhanh sẽ tiến hành minh hôn. Sau này chàng sẽ là chồng của Ôn Bội Như ta."
“Không, không, tôi không yêu cô, chúng ta không thể.” Tôi nhìn Ôn Bội Như hét lớn.
“Nếu chàng không chịu ở bên cạnh ta, ta sẽ đập vỡ bình đựng tro cốt của Mộ Thanh Thanh, đến lúc đó cô ta sẽ hồn xiêu phách tán, ha ha ha. Cô ta sẽ không bao giờ mê hoặc chàng được nữa.” Ôn Bội Như cười tươi mà lòng tôi thắt lại vì sợ.
Tôi nghiến răng, còn chưa biết nên thương lượng với cô ta thế nào, cô ta đã giơ tay vuốt nhẹ lên mặt tôi rồi xoay người biến mất.
Cô ta đi rồi, nhưng cửa lại bỗng dưng được mở ra, Tiểu Phân từ ngoài cửa từng chút từng chút một bò vào trong phòng.
Trời đất ơi, mặc dù trước kia tôi rất thích sự kích thích mạo hiểm, nhưng lúc đó là do tôi còn trẻ chưa trải sự đời. Bây giờ khi thực sự được trải nghiệm cái cảm giác này, tôi bị dọa tới gần như mất trí.
“Đừng qua đây, đừng có qua đây!” Tôi hét lớn. Trước giờ tôi chưa từng hại Tiểu Phân, tại sao giờ cô ấy c.h.ế.t rồi lại cứ tới tìm tôi?T.h.i t.h.ể nữ dưới giếng trước kia vẫn không có manh mối gì, không ngờ lại là Tiểu Phân?
Sao có thể chứ? Rõ ràng là tối qua tôi vừa gặp Tiểu Phân, cô ấy vẫn đang sống sờ sờ mà.
Não tôi đang hoạt động hết công suất. Không đúng, lúc trước, khi đang kiểm tra t.h.i t.h.ể Kim Bằng, Tiểu Phân đã đưa giá nến cho tôi, nhưng lúc đó Tôn Tử không hề nhìn thấy cô ấy. Tôn Tử còn hỏi tôi giá nến ở đâu ra vậy?
Chẳng lẽ lúc đó tiểu Phân đã bị hại c.h.ế.t rồi? Vậy rốt cuộc ai đã hại c.h.ế.t cô ấy?
“Tiểu Phân, cô đã bị ai hại chết? Cô nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô báo thù, bắt người đó lại.” Cuối cùng, tôi cũng có chút dũng khí, nhìn Tiểu Phân chỉ cách bản thân mình không tới hai mét hỏi.
Tiểu Phân cuối cùng cũng chịu dừng lại, móng tay cào cào trên mặt đất.
Giờ tôi mới phát hiện, móng tay Tiểu Phân vậy mà lại sơn màu đỏ, ngón tay cái của cô ấy còn có vết thương. Tôi lập tức liên tưởng việc này có liên quan với các vết thương trên lưng Kim Bằng.
Lẽ nào cái c.h.ế.t của Kim Bằng có dính líu với Tiểu Phân?
“Tiểu Phân, có phải Kim Bằng do cô hại c.h.ế.t không?” Tôi nhìn chằm chằm Tiểu Phân, giọng run run hỏi.
Tiểu Phân ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng, mái tóc vẫn không ngừng chảy nước: “Không phải, không phải do tôi hại.” Vậy mọi chuyện rốt cuộc là sao đây, móng tay đó?
“Thiếu gia, cậu đừng sợ. Tôi đến tìm cậu chỉ muốn cậu giúp tôi vớt toàn bộ t.h.i t.h.ể lên rồi hỏa táng, nếu không, tôi không có cách nào đi đầu thai chuyển thế được.” Tiểu Phân vừa nói vừa khóc nức nở.
Toàn bộ ư? Không phải trong giếng chỉ có một nửa t.h.i t.h.ể sao, phần thân thể phía trên chúng tôi không tìm thấy.
“Đầu tôi vẫn ở trong giếng nước, mà thân thể tôi đã không còn ở trong căn nhà này nữa, tôi không còn cảm thấy được nó.” Tiểu Phân khóc rất thương tâm.
Một nửa t.h.i t.h.ể sau khi vớt lên từ giếng đã được chuyển xuống núi nên đã ra khỏi căn nhà này rồi, nhưng phần thân trên chúng tôi đâu có tìm thấy, còn cả phần đầu?
Da đầu tôi tê dại. Trước đó hình như tôi có giẫm phải thứ gì đó trong giếng mới với được tay Tôn Tử, lẽ nào thứ đó là đầu của tiểu Phân?