Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 48: Một Mình Chiến Đấu (2)




Đi rồi? Rốt cuộc cũng bình an mà đi, Tôn Tử, đây có lẽ là lần gặp cuối cùng của chúng ta.
Tôi nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Tôn Tử, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Bỗng nhiên một đôi tay ôm chặt tôi vào lòng từ phía sau, sau lưng cũng lạnh toát, thì ra Phỉ Phỉ đang ôm lấy tôi.
Cả người tôi nổi đầy da gà, muốn đẩy Phỉ Phỉ ra, nhưng cô ta lại ôm càng lúc càng chặt khiến tôi nhất thời không biết làm thế nào.
"Phỉ Phỉ? Buông tôi ra." Tôi nhẹ giọng nói, cố gắng không để giọng nói của mình lộ ra vẻ tức giận.
Nhưng Phỉ Phỉ lại nhẹ nhàng nói bên tai tôi: "Minh Dương, anh biết không? Em đợi anh rất lâu rất lâu rồi, để anh có thể sống lại, em tình nguyện trả giá bằng mọi thứ."
"Cô nói linh tinh gì thế?" Tôi đẩy Phỉ Phỉ qua một bên.
Phỉ Phỉ cười vô cùng quyến rũ với tôi, tôi nghĩ, cho dù là người đàn ông nào đi nữa, nhìn thấy nụ cười hồn xiêu phách lạc của cô ta cũng sẽ thấy rung động, nhưng tôi thì không.
Thấy cô ta cười, trái tim tôi lập tức xoắn lại, cảm giác rất bất an.
"Minh Dương, lúc nãy anh nói tôn trọng lựa chọn của em, tức là anh muốn ở bên em đúng không? Anh yêu em, phải không?" Khoé môi của Phỉ Phỉ nhếch lên tươi cười, trong ánh mắt tràn ngập sự chờ mong.
Tôi chỉ muốn ép Tôn Tử rời khỏi đây một mình mà thôi, nhưng người phụ nữ này cũng nghĩ ngợi hơi quá rồi, sao tôi có thể ở bên cạnh cô ta chứ?
Một người phụ nữ thay đổi thất thường như thế, một người phụ nữ có thể yêu say đắm hôm nay, ngày mai lại phản bội, sao tôi có thể yêu cô ta thêm lần nữa được?
"Phỉ Phỉ, chắc cô hiểu lầm rồi, lúc nãy tôi nói như vậy chỉ có ý muốn Tôn Tử đừng quấn lấy cô nữa thôi." Tôi nói xong bèn nhanh chân bước ra phòng khách.
Vốn định ngồi xuống ăn một ít, dù sao tối qua cũng tốn không ít sức lực, nhưng khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Kim Bằng vẫn để trong góc phòng khách, lòng tôi buồn bực đến mức không còn khẩu vị ăn uống.
Thôi vậy, tôi vẫn nên đi dạo một vòng quanh nhà vậy, biết đâu còn có thể phát hiện ra manh mối gì đó.
Tôi đi trước, Phỉ Phỉ theo sau, giống y như cái đuôi của tôi, ném cũng không ném đi được, làm tôi cảm thấy vô cùng bực mình.
"Cô muốn thế nào?" Tôi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Phỉ Phỉ.
Phỉ Phỉ giương đôi mắt to vô tội lên nhìn tôi, không ngờ trong mắt còn vương chút đau buồn: "Anh vẫn như vậy, vẫn không thích em đi theo anh, hay là anh ghét em rồi?"
Thấy khóe miệng run rẩy của Phỉ Phỉ, tôi tự nhủ với chính mình, nếu chọc giận nữ quỷ này thì chắc tôi không còn cơm cháo gì mà ăn nữa chăng?
"Tôi không hiểu cô nói gì hết, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn yên tĩnh đi dạo một mình, được chứ?" Tôi không nhìn vào mắt cô ta mà chỉ nhìn xung quanh.
Phỉ Phỉ không hề lên tiếng, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, trong lòng tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Cả ngày trời tôi chỉ quanh quẩn khắp nơi trong nhà, nhìn thì có vẻ là không có việc gì làm, nhưng thật ra tôi đang nghiêm túc tìm manh mối.
Bây giờ Tôn Tử đã không còn ở đây, một mình tôi phải tỉ mỉ nghiêm túc gấp đôi, nếu không, tôi sẽ không thể tìm được bất cứ điểm đột phá nào.
"Thiếu gia?"
Tôi vừa vào nhà bếp thì nghe thấy tiếng nói của Huệ Bình truyền đến từ phía sau, tôi quay lại thì thấy nụ cười hơi khó xử của Huệ Bình: "Sao thiếu gia lại đến nhà bếp? Nhà bếp không phải nơi cậu nên đến đâu."
"À, tôi chỉ tuỳ ý đi dạo quanh quanh thôi." Tôi nói cho có lệ, nhưng trong lòng lại nghĩ, Huệ Bình không cho tôi đến đây là bởi nơi này chính là lối vào căn phòng bí mật chăng?
Huệ Bình mỉm cười: "Để tôi trò chuyện cùng thiếu gia nhé."
Câu nói này gãi đúng chỗ ngứa nên tôi gật đầu ngay, bèn bắt đầu nói chuyện câu được câu không với Huệ Bình: "Huệ Bình, trong nhà họ Minh chúng ta có chỗ nào ủ rượu nếp không?"
"Dạ? Rượu nếp? Chúng tôi là phụ nữ, không uống rượu, sao thế thiếu gia, cậu muốn uống rượu à?" Huệ Bình nhìn tôi, tò mò hỏi.
Tôi hơi nhíu mày, không uống rượu sao? Không uống rượu thì sao lại có bã rượu trong t.h.i t.h.ể đó?
Lẽ nào Huệ Bình cố ý lừa tôi? Nhưng chắc chắn cô ấy không biết tôi và Tôn Tử phát hiện được những gì, nên không có lý do gì để nói dối tôi.
Lẽ nào trong nhà họ Minh thật sự không ủ rượu? Nhưng còn t.h.i t.h.ể thì sao? Tôi không hiểu lắm, nghĩ thế nào thì chuyện này cũng rất là kỳ lạ.
"Tôn thiếu gia, cậu, cậu, cậu và cô Phỉ Phỉ?" Huệ Bình vừa túm lấy vạt áo mình vừa ngại ngùng.
"Tôi và Phỉ Phỉ đã chia tay rồi, bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi." Đây là lời nói thật, chỉ sợ bây giờ tôi và Phỉ Phỉ còn không bằng bạn bè bình thường.
Tôi nhắm mắt lại, đang nghĩ liệu cô ta có đột ngột xuất hiện trước mặt rồi bóp cổ tôi không. Huệ Bình nghe được lời của tôi thì lập tức tươi cười.
"Vậy thiếu gia thích con gái như thế nào?"
Thông thường, con gái ở nơi hoang vu hẻo lánh sẽ hướng nội dịu dàng ít nói hơn, nhưng không ngờ Huệ Bình lại táo bạo hỏi thẳng tôi như thế.
Tôi nên trả lời thế nào đây? Lẽ nào lại nói người tôi yêu bây giờ là một nữ quỷ?
"Tôi, tôi, tôi à?" Tôi xấu hổ không biết trả lời ra sao.
"Khụ khụ khụ!" Tiếng ho khan truyền đến tai tôi, tôi và Huệ Bình cùng quay đầu lại thì thấy khuôn mặt vừa già vừa nhăn của dì Liên.
"Dì Liên."
Người dì này đúng là xuất quỷ nhập thần, nói xuất hiện cái là xuất hiện ngay, đi lại không hề phát ra âm thanh nào.
"Thiếu gia, sau này không có việc gì thì đừng đi dạo linh tinh." Dì Liên nói xong thì ánh mắt dừng lại trên người Huệ Bình, trong ánh mắt lộ rõ vẻ không vui và trách móc.