Một luồng ánh sáng cực mạnh chiếu lên mặt khiến mắt tôi hơi run lên. Tôi đưa tay che luồng ánh sáng nhức mắt đó.
“Minh Dương, Minh Dương, anh còn ngủ nữa chúng ta sẽ không kịp tàu hỏa đâu.” Một bàn tay mềm mại đặt lên má tôi.
Trái tim tôi dường như bị ai đó bóp chặt, đột nhiên mở mắt ra nhìn thấy Phỉ Phỉ đang sống sờ sờ ngay trước mặt.
Tôn Tử ở phía sau rõ ràng có chút không vui cúi thấp đầu.
Trên bàn vẫn còn cái bánh kem đã không còn nguyên vẹn, đây là cái đêm chúng tôi chuẩn bị đi thôn Minh Hà.
“Mọi người?” Tôi run run giọng nói nghẹn lại.
“Minh Dương cậu sao thế?” Kiến Nam đang cầm điện thoại trong tay cảm thấy giọng tôi không đúng lắm thì bỏ điện thoại xuống.
Tôi lập tức từ sô pha nhảy lên, móc vai Kiến Nam và Tôn Tử sau đó ôm chặt hai người họ. Nếu đây chỉ là một giấc mơ, tôi tình nguyện ở mãi trong giấc mơ này không tỉnh lại.
“Hu hu hu.”
Tôi khóc òa lên. Kiến Nam và Tôn Tử đang bị tôi ôm chặt đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc không biết xảy ra chuyện gì.
“Cưng à, anh sao thế?” Dưới chân Phỉ Phỉ vẫn còn cái vali.
“Chúng ta chia tay đi.” Tôi nhìn Phỉ Phỉ vẻ mặt thành thật, khó khăn lắm mới từ trong cơn nức nở nói ra.
Phỉ Phỉ nhìn tôi trân chối: “Anh nói cái gì?”
“Chúng ta chia tay đi.” Tôi trước giờ chưa từng kiên định tới vậy, hòn đá đè nặng trong lòng phút chốc được bỏ xuống. Ngay cả âm thanh của cái tát mà Phỉ Phỉ tặng tôi cũng nghe thật thật tuyệt vời.
“Rầm” một tiếng Phỉ Phỉ đá cửa bỏ đi.
“A a a a a a”
Tôi mừng rỡ cười lớn, Tôn Tử và Kiến Nam nuốt khan, mặt đầy kinh ngạc nhìn tôi.
“Anh em à, có biết trong lòng tôi các cậu quan trọng thế nào không? Tôi coi các cậu như anh em ruột của tôi vậy.” Tôi nói từng từ từng chữ đều là lời thật lòng.
Tôn Tử đỏ hoe mắt đột nhiên ôm chầm lấy tôi.
“Minh Dương, xin lỗi cậu!”
Cậu ta nói ra ba từ này đã xóa tan tất cả những điều không hay xảy ra. Tôi đẩy cậu ta ra, hướng về bụng cậu ta giáng một quyền: “Tên tiểu tử này sau này có chuyện gì thì phải nói ra đừng chỉ giấu trong lòng, chúng ta không phải là “tam tiện khách*” sao?” *tam tiện khách – ba tên cặn bã đê tiện
“Ừ.” Tôn Tử gật gật đầu.
Kiến Nam cũng giơ tay ra vỗ vai tôi: “Không sai, chúng ta là tam tiện khách.”
Ba người chúng tôi gọi ba thùng bia, tâm trạng tôi vô cùng hưng phấn, uống bia mà cảm thấy như uống nước lã, ăn uống no nê.
Từ sáng đến khi trời tối nhìn Tôn Tử và Kiến Nam đang ngáy khò khò tôi có cảm giác niềm vui mất đi trước kia đã quay trở lại. Tôi cũng không hiểu đây là chuyện gì.
Tất cả mọi thứ giống như một giấc mộng vậy.
Nhưng trong tâm trí tôi vẫn thấp thoáng hình bóng của Thanh Thanh.
Nhìn thấy vali hành lý dưới đất tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, tuyệt đối không thể sai lầm nữa.
Cuộc sống của tôi trở về bình lặng, ba tên tiện khách không có việc gì làm sẽ tụm lại trốn học đánh Dota. Tôi trân trọng từng giây từng phút của hiện tại.
“Này tiết thể dục tiếp theo chúng ta trốn học đi bar tìm mỹ nữ bổ mắt đi?” Kiến Nam nhìn chằm chằm chúng tôi trên miệng nở nụ cười xấu xa.
“Tôi không đi đâu.” Tôi ở trên lớp cật lực tìm kiếm hình bóng quen thuộc nhưng tiếc là không tìm thấy.
“Minh Dương, cậu sao thế?” Sao tôi cảm thấy cậu sau khi chia tay Phỉ Phỉ thì không còn chút ham muốn chơi bời gì vậy?” Kiến Nam giơ móng vuốt định túm lấy chân giữa của tôi: “Nào nào để anh kiểm tra giúp chú.”
“Cút ra kia.” Tôi đạp Kiến Nam lăn ra đất.
“Ha ha ha!” Mọi người đều cười ồ lên.
“Đồ không biết tốt xấu, Tôn Tử chúng ta đi.” Kiến Nam vẫy tay về phía Tôn Tử, Tôn Tử lắc đầu: “Tôi cũng không đi.”
“Hả? Tôn Tử cậu cũng có vấn đề à?” Kiến Nam nhìn chằm chằm Tôn Tử: “Tên tiểu tử nhà cậu mấy ngày nay đều không về ký túc, không lẽ đã yêu đương với ai đó mắt kém rồi sao?”
“Tên tiểu tử độc mồm độc miệng, tôi có bạn gái rồi, tôi thừa nhận.” Tôn Tử nói xong dùng tay vuốt vuốt tóc có chút ngại ngùng.
Tim tôi nảy lên một nhịp, mặt mũi giả vờ bình tĩnh, môi run run hỏi: “Là, là, là ai thế?”
“Hi hi hi, cái này?” Lần đầu tiên thấy Tôn Tử ngại ngùng giống gái mới lớn vậy.
“Chí Mậu!”
Giọng nói ngọt như mía lùi truyền tới tai tôi. Tôi và Kiến Nam cùng quay đầu lại.