Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 459: Tr.óc Th.ịt L.óc X.ương (1)




Hai tay của ông ta ôm chặt lấy chân tôi, dáng vẻ đáng thương vô cùng, nếu không phải đã từng nhìn thấy bộ mặt thật của ông ta, tôi sẽ thật sự bị sự “chân thành” của ông ta lay động.
Chỉ có điều gương mặt mang nụ cười đầy mùi m.á.u tanh này đã làm tôi chán ghét vô cùng.
Máu trên mặt đất loang lổ khấp nơi, tôi nhắm chặt mắt, rút chân ra khỏi tay Đỗ Hữu Phước.
Môi ông ta trắng bệt nhin tôi: “Minh Dương? Minh Dương, con đừng đi, con đừng đi mà.”
Không gi.ết ông ta đã là sự nhân từ cuối cùng của tôi rồi, nhưng tha thứ cho ông ta, tôi cũng chỉ là một người bình thường, không thể khống chế được yêu hận tình thù của bản thân.
Những việc mà Đỗ Hữu Phước đã làm, đối với tôi mà nói sức hủy diệt vô cùng lớn, tôi xoay người đi ra ngoài cửa, ông ta nằm trên sàn không động đậy nữa, m.á.u đã chảy từ trong phòng ra ngoài, lan xuống cầu thang.
Dưới lầu truyền đến tiếng huyên náo, dường như đang thu dọn hành lý.
“Những thứ này sao lại không mang đi? Chúng ta ở đây khổ sở ở đây bao lâu nay không phải vì những thứ này sao? Không được, nhất định phải mang theo.” Phạm Thúy Nhi không nỡ vứt lại những của cải dơ bẩn của Đỗ Hữu Phước.
Ba cái vali to, quả nhiên là lòng tham muốn mang tất cả đi theo, trán của Phạm Tiến lấm tấm mồ hôi, bất lực nhìn em gái của mình.
Một phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi dường như là đồng bọn của bọn họ, cũng giúp Phạm Thúy Nhi thu dọn hành lý.
Lương Uyển Doanh đứng một bên, lạnh nhạt nhìn tất cả, cô ấy và những người khác rõ ràng là không nhập bọn.
“Tôi đi trước đây.” Lương Uyển Doanh nói xong, chuẩn bị quay người rời đi.
Phạm Thúy Nhi liền nhanh hơn một bước, kéo Lương Uyển Doanh lại: “Đi? Cô muốn đi đâu? Muốn đi tố giác bọn tôi sao?”
“Nếu tôi biết các người chỉ nhằm vào tài sản của Đỗ Hữu Phúc, lúc bắt đầu tôi sẽ không cùng một bọn với các người.” Lương Uyển Doanh nói xong liền hất tay Phạm Thúy Nhi ra.
Phạm Thúy Nhi liền vươn tay ra tát mạnh Lương Uyển Doannh một cái: “Cô giả bộ thanh cao cái gì chứ? Tôi sớm đã thấy cô không thuận mắt rồi, nếu không phải anh trai tôi bảo vệ cô, tôi sớm đã cho cô biết thế nào là lễ độ rồi.”
“Đủ rồi, để cô ấy đi đi.” Phạm Tiến ở một bên trầm mặc không nói gì đột nhiên dùng giọng điệu mệnh lệnh nói với Phạm Thúy Nhi.
Phạm Thúy Nhi nghe thấy liền mở miệng muốn nói gì đó, xong lại khép lại.
“Phạm Tiến, có phải anh muốn mang Đỗ Hữu Phúc đi tìm bọn người Minh Dương không? Tôi thật thất vọng về anh.” Lương Uyển Oánh mắt đỏ hoe: “Các người phải nhớ, gieo nhân nào gặp quả nấy, đừng làm những việc còn không bằng cầm thú.”
Lương Uyển Doanh nói xong, liền nhanh chóng đi khỏi phòng khách của biệt thự.
Phạm Tiến ngồi một bên cúi đầu, trầm mặc rất lâu mới ngẩng đầu lên: “Thúy Nhi, em và dì đi đi, anh?”
“Không được, anh ở lại đây rất nguy hiểm.” Phạm Thúy Nhi nhìn Phạm Tiến không ngừng lắc đầu.
“Thúy Nhi, anh biết từ nhỏ em đã không có cảm giác an toàn, em cần có món tiền này, đây là thứ mà em muốn có nhất. Nhưng điều anh muốn là Uyển Doanh, không có cô ấy, cho dù mỗi ngày anh có ôm một bao tiền lớn đi ngủ cũng sẽ không thể vui vẻ được.” Phạm Tiến nói xong liền lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng chưa đi được mấy bước liền nhìn thấy Lương Uyển Doanh đang quay lại, Phạm Tiến mừng như điên nhìn Lương Uyển Doanh.
“Uyển Doanh?” Phạm Tiến ứa nước mắt cười. “Hừ, tôi biết mà, là người đều không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồng tiền.” Phạm Thúy Nhi đứng bên cạnh, khinh thường nhìn Lương Uyển Doanh, giọng điệu xem thường.
Tay Lương Uyển Doanh run rẩy chỉ ra ngoài cửa, tôi híp mắt nhìn về phía Lương Uyển Doanh đang chỉ, phát hiện trước mắt có một nhóm người đông nghịt.
Dẫn đầu là thị trưởng và đội trưởng Trương, bọn họ lại đến đúng lúc như vậy, hơn nữa nghe tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài, chắc là bây giờ biệt thự đã bị bao vây rồi.
Lương Uyển Doanh và Phạm Tiến không thể rời đi nữa rồi, mặt thị trưởng trầm mặc, nhìn chằm chằm nhóm người của Phạm Tiến.
“Sao các người lại ở đây? Thị trưởng Đỗ Hữu Phúc đâu?” Đội trưởng Trương chất vấn.
Phạm Tiến lập tức kéo Lương Uyển Doanh ra sau lưng: “Là tôi đã gi.ết tên súc sinh Đỗ Hữu Phúc rồi, có gì thì chứ nhằm vào tôi đi.”
Không cần phải nói, lúc này Phạm Tiến thật sự là một người đàn ông đích thực.
Lương Uyển Doanh đỏ mắt nhìn Phan Tiến.
Mặt của thị trưởng và cục trưởng Trương không có một chút phẫn nộ, ngược lại còn lộ ra vẻ mừng thầm, cũng đúng, bớt đi một người, bọn họ có thể được chia thêm nhiều một phần.
Vì vậy, cái ch.ết của Đỗ Hữu Phúc đối với bọn họ mà nói là một vận may từ trên trời rơi xuống.
Nhưng trước mặt thủ hạ, ít nhiều cũng phải giữ mặt mũi, vì vậy cục trưởng Trường ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Người đâu, bắt hung thu gi.ết người lại cho ta.”
Hai tên thuộc hạ không nói lời nào tiến về phía trước, chuẩn bị còng Phạm Tiến lại.
“Bụp bụp” hai tiếng, hai người đó đã bay ra một khoảng xa, chuyện này đáng lẽ tôi không cần quản, nhưng tôi không cách nào nhìn những kẻ xấu này đắc ý.
Những người này nhìn thấy tôi, mắt đều trừng to, bắt đầu hướng s.ú.n.g về phía tôi, miệng hét lên: “Yêu, yêu quái, nhanh, nhanh gi.ết ch.ết hắn.”
Mắt thấy đạn lạc cũng bay về phía Lương Uyển Doanh và Phạm Tiến, tôi dùng đuôi che cho bọn họ, đồng thời quấn họ lại, ném ra sau cửa.
“Đi nhanh đi!”
Lương Uyển Doanh và Phạm Tiến có chút ngây người, Phạm Thúy Nhi bên cạnh vẫn còn nghĩ đến mớ tiền đó, cuối cùng chỉ đành xách đi một vali.
“Anh ta, anh ta, anh ta là Minh Dương?” Lương Uyển Doanh dè dặt mở miệng, gọi tên tôi.
“Cái gì?” Phan Tiến ngây ra quay đầu nhìn tôi.
“Còn không đi nhanh đi?” Tôi nhìn bọn họ hét lên, mặc dù dư sức đối phó với những người này, nhưng những người ở trước mặt không phải là những kẻ ác thật sự, hai người trốn phía sau mới là chủ mưu.
“Minh Dương, tôi?” Phạm Tiến cắn chặt răng: “Tôi sẽ đem những văn kiện kia vào trong thành, tuyệt đối không để những kẻ này sống tốt, cậu hãy tin tôi thêm một lần nữa.”
Phạm Tiến nói xong, kéo Lương Uyển Doanh lên xe.
Phạm Thúy Nhi và người phụ nữ kia khiêng vali tiền duy nhất lên xe, Lương Uyển Doanh nhìn tôi một lần cuối, xe của họ mất hút trong màn đêm.
Thấy bọn họ rời đi rồi, tôi liền hét lên một tiếng đáng sợ, làm cho những tên kia sợ hãi lùi về sau.
Trong bóng tối chỉ còn nghe tiếng cục trưởng Trương hét: “Chạy, chạy nhanh thôi.”