Hắn ta vốn tưởng rằng để tôi sang một bên cho đám sâu bọ ăn từng chút một cho đến c.h.ết, nhưng bây giờ tôi lại thành ra thế này, điều này khiến cậu ta rất sốc.
“Liễu Trường Minh!” Tôi nghiến răng nghiến lợi gọi hắn ta.
Liễu Trường Minh buông bàn tay thối rữa, từ từ đứng dậy và nhíu mày nhìn tôi chằm chằm.
“Nếu ngươi đã không gi.ết ta, vậy bây giờ, có phải đến lượt hai chúng ta tính sổ với nhau rồi không?” Tôi chăm chú nhìn Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh phất tay áo, nở nụ cười lạnh lộ ra vẻ châm chọc:"Ngươi cho rằng ngươi trở nên người không ra người, yêu không ra yêu, ta sẽ sợ ngươi sao?"
Trong mắt hắn ta không có một tia sợ hãi, mà là một nụ cười thích thú.
Như thể mong đợi điều gì đó thú vị sẽ xảy ra, tôi tiến lại gần Liễu Trường Minh, Liễu Trường Minh ném cây quạt trong tay xuống đất.
Cậu ta vẫn kiêu ngạo như vậy, nghĩ rằng thứ rác rưởi như tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương được cậu ta.
Và chỉ có tôi biết rõ nhất, toàn thân tôi như một nồi nước được đun sôi, có một sức mạnh cực lớn đang phập phồng trong ngực.
Liễu Trường Minh giơ tay, ra hiệu cho tôi đi qua.
Tôi lao tới, Liễu Trường Minh chỉ liếc nhẹ tôi một cái, không hề có ý tránh né, nhưng lần này hắn ta sẽ hối hận vì sự kiêu ngạo của mình.
Trong nháy mắt, tôi đã ở trước mặt Liễu Trường Minh, bàn tay đầy vảy đã siết cổ Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh giật mình, giơ bàn tay đầy mủ và vết thương lên, định đẩy tay tôi ra.
Nhưng không dễ dàng như cậu ta nghĩ, toàn thân tôi tràn đầy sức mạnh, tôi nhấc bổng Liễu Trường Minh lên như một con gà, cả người cậu ta đã bị nậng lên cao hơn tôi rất nhiều.
Bàn chân của Liễu Trường Minh rời khỏi mặt đất, hắn ta duỗi thẳng chân vài lần, nhìn chằm chằm vào tôi một cách sắc bén, hắn ta là trăm quỷ hợp thành Liễu Trường Minh.
Cho dù tôi có trở nên như thế này, hắn ta cũng sẽ không sợ hãi.
Hơn nữa, hắn ta sẽ không dễ gì mà để tôi xử được hắn ta như vậy, Liễu Trường Minh một cước vừa nhanh vừa mạnh đá thẳng vào n.g.ự.c tôi.
Lớp vảy trên n.g.ự.c giống như tấm bùa hộ mệnh của tôi vậy, tôi bị cậu ta đá mạnh như vậy nhưng chỉ lùi lại nửa bước, bàn tay gầy gò của Liễu Trường Minh nắm lấy cánh tay tôi, cả người hắn ta bay lên xoay tròn, dường như muốn bẻ gãy cánh tay tôi.
Tuy nhiên, hắn ta thực sự đã đánh giá thấp tôi.
Lúc này tôi đã hoàn toàn có thể đuổi kịp tốc độ của hắn ta, tâm trạng của hắn ta bắt đầu trở nên bồn chồn nóng nảy, trong đôi mắt hẹp dài phát ra một tia đáng sợ. Đúng lúc này, tôi đập mạnh thân thể Liễu Trường Minh vào tảng băng, tảng băng khổng lồ bị đập tan thành bốn năm mảnh, cả người Liễu Trường Minh bị các tảng băng đè lên.
Hắn ta vội vàng dùng tay đẩy các tảng băng ra, đứng dậy, tức giận chỉ vào tôi: "Xem ra hôm nay ta phải làm bẩn tay mình rồi, tiễn ngươi một đoạn."
"Hừ, ai tiễn ai còn chưa biết được, người như ngươi đã phạm nhiều tội ác, sau khi c.h.ết nhất định sẽ bị đày xuống địa ngục chịu đủ loại tra tấn đau đớn, chuộc lại lỗi lầm cho những việc mình đã gây ra." Tôi trừng mắt nhìn Liễu Trường Minh, nghiến răng nghiến lợi nói.
Liễu Trường Minh nghe vậy nheo mắt nhìn tôi hồi lâu: "Địa ngục? Nếu thật sự có địa ngục, Minh Hứa Diệp ngươi là người đầu tiên xuống địa ngục mới đúng. Loại người như ngươi còn không phải chịu sự trừng phạt, ta có gì phải sợ chứ?"
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tôi nhìn hắn ta chằm chằm.
Trong mắt hắn ta ngoại trừ sự không xem trọng, còn mang theo sự khinh thường, thù hận của hắn ta đối với tôi rất lớn, nhưng tôi mơ hồ nhớ tới, kiếp trước chúng tôi là bạn thân với nhau. . 𝗡ha𝓷h 𝓷hấ𝒕 𝒕ại ++ T𝒓U𝙢𝒕𝒓u𝓎ệ𝓷﹒𝙑𝓷 ++
Đó là khi tôi đang hôn mê, đột nhiên một “ảo giác” kinh khủng chợt hiện lên trong đầu tôi.
Tôi cố ý ngăn bản thân không nghĩ đến nữa, nhưng vẫn có vài bóng mờ mơ hồ xuất hiện, khiến tôi có chút ngây người.
Liễu Trường Minh sắc mặt không thay đổi nhìn tôi: "Ngươi đã quên rồi đúng không?"
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại và tự nhủ trong lòng rằng, bây giờ Liễu Trường Minh cố ý nói những lời này, chỉ là để quấy rầy tâm trí của tôi.
Vốn dĩ sức lực của tôi không bằng hắn ta, nếu bị hắn ta làm cho nhiễu loạn thì sẽ không có khả năng chiến thắng.
“Ngươi cho rằng, nếu ngươi không nghĩ đến, thì những đó không tồn tại sao?” Liễu Trường Minh nói xong liền cầm lấy cây quạt trên mặt đất, vừa quay người lại, sau lưng cậu ta xuất hiện một sân khấu.
Sân khấu đó là sân khấu trong miếu Trường Thanh, một người đàn ông mặc bộ đồ trắng tao nhã đang đứng trên sân khấu tay cầm quạt xếp, thử giọng, tập đi tập lại bài hát tuồng.
Cảnh tượng này nhìn rất quen thuộc.
“Này, này, này, Trường Minh, mau xuống đây.” Một giọng nói vang lên, Liễu Trường Minh xoay người về hướng người vừa nói nở nụ cười.
Người đi đến là một cậu thiếu niên, vẻ mặt ngây thơ, dường như đang cầm thứ gì đó trên tay.
Thiếu niên đó quay đầu lại, hóa ra là? TÔI?
Hóa ra chúng tôi đã biết nhau từ lâu, xét theo giọng điệu và ngôn ngữ cơ thể, tôi và Liễu Trường Minh là bạn bè với nhau.
“Danh sách đi du học đã có rồi, cậu được trúng tuyển rồi.” Tôi đưa tờ giấy vàng cho Liễu Trường Minh: “Không phải cậu luôn mong muốn được ra nước ngoài sao, cậu luôn muốn mang kinh kịch Trung Quốc bước ra sân khấu bên ngoài sao? Bây giờ là cơ hội tuyệt vời nhất."
“Tôi?” Liễu Trường Minh ngây người, nhìn tờ giấy, cơ thể dường như trở nên cứng ngắc.
"Sao vậy? Không phải cậu nói không chịu nổi sự sắp xếp của người nhà, muốn ra nước ngoài sống tự do sao?" Tôi nhìn Liễu Trường Minh đang do dự, nghi ngờ hỏi.