Tiếng hét chói tai của Khang Thần giống như một con lợn bị chọc tiết truyền tới khiến cả người tôi run lên. Tôi quay đầu lại nhìn mấy con hồ ly đang cắn xé góc áo của anh ta.
Khang Thần bị lũ hồ ly kéo đi đầu đã chui vào trong hang dưới gốc cây nhưng hai tay anh ta vẫn bám chặt lấy phần mép hang động ch.ết cũng không muốn vào trong.
Tôi lập tức xông lên túm chặt lấy mắt cá chân anh ta. Khang Thần vùng vẫy muốn lùi về phía tôi nhưng đám hồ ly đó không phải là lũ ăn chay, chúng trực tiếp lôi cả Khang Thần và tôi vào trong hang động.
Một lực khổng lồ giống như ống hút hút chặt hai người chúng tôi vào bên trong.
“Bụp” một tiếng chúng tôi rơi xuống mặt đất.
Tôi cong người run lên vì đau, trước n.g.ự.c đau nhức, m.á.u dường như đã mắc trong lồng n.g.ự.c tôi chỉ đành cắn răng cố không nhổ ra.
Khang Thần ngã ra đất bất tỉnh nhân sự cho dù tôi có gọi thế nào cũng không có phản ứng. Một luồng khí lạnh tỏa ra khắp nơi, bốn xung quanh đều là sương mù trắng.
“Ùng ục, ùng ục”
Tôi cảm giác tiếng trái tim đập đang đập ngay sát bên tai. Tôi run lên nhìn khắp bốn phía.
Nơi này giống như có một khối băng lớn vô cùng lạnh lẽo, tôi không tự chủ mà co ro tự ôm lấy mình
Âm thanh đó ở phía trước, tôi đi về hướng âm thanh phát ra phát hiện trong màn sương trắng xuất hiện một chiếc quan tài rất lớn.
Bên trong quan tài có một người đang nằm. Người này một thân trường bào trắng có cảm giác tiên nhân cổ xưa thoát tục.
Tôi nhìn vào chợt hoang mang, Liễu Trường Minh? Tại sao hắn lại nằm ở đây?
Lông mày và tóc của hắn đã kết thành băng, hai mắt nhắm nghiền không động.
Tôi nghi ngờ từng bước tiến lại gần, nhưng người trong quan tài vẫn bất động, sự cảnh giác ban đầu của tôi dần dần thả lỏng, bởi tôi phát hiện t.h.i t.h.ể đó thực ra trống rỗng, nói chính xác hơn, đó chỉ là một lớp da được bọc trong băng.
Đây là? Lại là chuyện gì đây?
“Xạt xạt”
Đây là tiếng bước chân, còn cả tiếng móng cào vào băng. Tôi run run lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Trong chớp mắt tôi phát hiện xung quanh đều là những ánh mắt sáng rực. Ở cái nơi tối tăm này những đôi mắt đó đặc biệt sắc bén xuyên qua bóng tối.
Xem ra chúng tôi đã rơi vào động hồ ly rồi. Tôi bắt đầu lùi dần về sau, những đôi mắt phát sáng đó cũng dần tiến về phía tôi, đi đầu là Lưu Mị Nhi.
Tay chân cô ta vẫn là người nhưng người và mặt đã biến thành hồ ly. Cô ta gào lên lao về phía tôi khiến tôi lập tức tránh né.
Cô ta cũng không tấn công tôi mà lập tức hướng về phía Khang Thần.
Tôi bỗng chốc hoang mang, nghĩ tới trong người Khang Thần còn có nội đan của Thanh Thanh, Lưu Mị Nhi cô ta định…?
Giây phút tôi quay đầu lại nhìn thì một chuyện khiến tôi vô cùng kinh ngạc đã xảy ra. Tay Khang Thần tóm lấy cổ Lưu Mị Nhi dùng lực hất văng cô ta vào một bên tường khiến đầu cô ta trở nên bê bết m.á.u thịt. Những con hồ ly còn lại đứng nguyên chỗ cũ nhìn chằm chằm vào chúng tôi không dám tới gần.
“Phù phù phù”
Một trận gió nổi lên dường như đem hết hàn khí thổi vào người chúng tôi. Tôi túm chặt vào cạnh quan tài chống chọi với cơn gió. Đợi trận gió qua đi tôi phát hiện lớp da của Liễu Trường Minh ở trong quan tài đã biến mất ngay trước mắt tôi.
Bốp một tiếng, âm thanh của một cái tát vang lên giòn giã.
Một con hồ ly trắng đổ rạp xuống đất đó là Lưu Mị Nhi, mà người đánh cô ta không phải Khang Thần mà là Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh cẩn thận sờ vào lớp da trên má ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Chủ nhân?” Lưu Mị Nhi gào lên
Liễu Trường Minh không thèm nhìn cô ta lấy một cái, trực tiếp rời ánh mắt nhìn sang tôi sau đó lắc đầu: “Thật không thể ngờ, ta vẫn đánh giá thấp ngươi rồi.”
Trong mắt hắn, tôi chẳng qua chỉ là một phế vật, hắn cho rằng tôi sẽ ch.ết trong những cạm bẫy mà hắn sắp đặt trước kia.
Cuối cùng tôi vẫn đến được đây đó là điều mà hắn không ngờ tới.
“Liễu Trường Minh, giao Thanh Thanh ra đây.” Tôi trừng mắt nhìn hắn quát lớn.
Liễu Trường Minh nghe thấy, khóe miệng hơi chếch lên, khinh khỉnh nhìn tôi: “Minh Hứa Diệp ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết đây là địa bàn của ai không? Ngươi nghĩ đây là Minh phủ nhà các ngươi à?”
“Ngươi gi.ết sư phụ ta, bắt cóc Thanh Thanh, cho dù như thế nào lần này ta cũng sẽ không tha cho ngươi.” Tôi giơ thanh trường kiếm lên mắt không rời Liễu Trường Minh.
Hắn ta cười lạnh: “Đến lúc kết thúc rồi.”
Lời của hắn vừa dứt tôi bỗng thấy trước n.g.ự.c một luồng khí lạnh, tay hắn đã xuyên qua n.g.ự.c tôi.
Mắt tôi mở trừng trừng lồi ra, tôi cảm thấy giây phút này trông mình hẳn là rất đáng sợ. Khuôn mặt của Liễu Trường Minh cách tôi rất gần, khóe mắt tôi có thể nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt hắn.
Nụ cười đó giống như lời cáo biệt với tôi. Tôi là một kẻ thất bại, vĩnh viễn không đánh bại được hắn.
“Thanh Thanh? Sư phụ? Đông Hải?”
Cơ thể tôi co giật, nhưng nghĩ đến bọn họ, tôi cố hết sức giơ kiếm lên đ.â.m hắn ta một cái.
Liễu Trường Minh cách tôi rất gần, hắn vốn nghĩ tôi sẽ ngã lăn ra đất, không ngờ tới phút cuối tôi vẫn có thể phản công lại. Hắn cố rút tay ra khỏi n.g.ự.c tôi nhưng đã không kịp tránh.
“A a a!” Liễu Trường Minh hét lên một tiếng thất thanh, thanh kiếm đã xé rách trường bào của hắn, đ.â.m sâu vào phần bụng.
Máu đỏ lẫn đen phun lên người tôi, tôi loạng choạng suýt ngã xuống đất, vội đưa tay chống vào mép quan tài.
Liễu Trường Minh ngã xuống đất, hai tay ấn chặt bụng.
“Chủ nhân? Chủ nhân?” Lưu Mị Nhi yếu ớt cố gắng vùng vẫy đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía Liễu Trường Minh, lồng n.g.ự.c hắn phập phồng kịch liệt.
Sau khi Lưu Mị Nhi tới gần Liễu Trường Minh, miệng hắn run run mở ra dường như muốn nói với cô ta điều gì đó.