Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 442: Trảm Đuôi Hồ Ly (2)




“Minh Dương, nhanh nhanh.” Khang Thần hét lớn.
Tôi quay đầu lại nhìn thấy tay Lưu Mị Nhi đã túm lấy cổ Khang Thần, cái miệng dài nhọn của hồ ly đang áp lên miệng Khang Thần muốn hút nội đan của anh ta.
Mắt Khang Thần mở to trừng trừng đã không còn kêu được tiếng nào nữa.
Tôi nhanh chóng chạy qua phía đó. Lưu Mị Nhi lách người một cái dùng lực đẩy Khang Thần về phía tôi.
Tôi vận hết sức cánh tay thu lại kiếm khi mũi kiếm chỉ còn cách anh ta một chút. Khang Thần mặt tái nhợt không có chút sắc hồng.
“Chẹp chẹp.” Lưu Mị Nhi phía sau lưng Khang Thần đang nhai thứ gì đó.
Chân Khang Thần nhũn ra trực tiếp ngã xuống khiến tôi phải lập tức đỡ anh ta, mặt anh ta xanh lè.
Từ trong miệng Lưu Mị Nhi chảy ra chất dịch màu đen, cô ta cười lạnh nhìn tôi: “Có đồ tốt mà không biết dùng, các người đúng là đồ ngu.”
Thì ra là đan dược của Quỷ Diện Vương chỉ có thể nuốt vào sau khi nhai nát. Lông trên người Lưu Mị Nhi trở nên cực kỳ sáng bóng, nụ cười trên khóe miệng càng tươi, đôi mắt cao mảnh bắt đầu phát ra ánh sáng kỳ lạ trong đêm tối.
Một luồng khí từ cơ thể cô ta tỏa ra mạnh mẽ đem theo sự tàn ác.
Cả người Khang Thần vẫn đang run rẩy, tôi phải đỡ anh ta dựa vào một gốc cây khô, sau đó lập tức cầm trường kiếm xông về phía Lưu Mị Nhi.
Khí thế của Lưu Mị Nhi hiện tại còn mạnh mẽ hơn cả khi nãy. Một tia sáng kỳ lạ phát ra từ đôi mắt cô ta, khoảnh khắc ánh mắt tôi nhìn vào đó, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
“Hứa Diệp, anh lại đây.” Gương mặt của Lưu Mị Nhi bỗng chốc biến thành Thanh Thanh.
Cả người tôi bỗng chốc đông cứng lại sững sờ nhìn cô ta.
“Hứa Diệp, lẽ nào anh không nhận ra em? Mau tới đây.” Cô ta vẫy nhẹ tay cười mỉm với tôi.
Gương mặt vàng vọt gầy yếu đó chính là gương mặt của Thanh Thanh lần cuối cùng trước khi chúng tôi chia xa. Bộ dạng đó của Thanh Thanh khiến tôi rất đau lòng, Lưu Mị Nhi đã nắm được điểm yếu của tôi.
Chỉ là nhìn thấy cảnh tượng chân thực tới vậy mặc dù biết chỉ là ảo ảnh nhưng tôi vẫn không có cách nào rời mắt được.
“Chịu c.h.ế.t đi.” Khi tôi chỉ còn cách cô ta khoảng một bước chân thì móng vuốt nhọn của cô ta không chút lưu tình đã lao tới trước n.g.ự.c tôi xoẹt một nhát.
Ngực tôi nhanh chóng xuất hiện ba vết m.á.u dài. Chưa chịu dừng lại cô ta thu móng vuốt lại chuẩn bị dùng lực muốn m.ó.c t.i.m tôi ra. Sự đau đớn kéo tôi từ trong ảo ảnh trở về thực tại.
Tôi dang tay dùng lực túm lấy đuôi Lưu Mị Nhi, lông của cô ta chuyển sang màu trắng bạc và vô cùng trơn khiến tôi không thể túm được.
Lưu Mị Nhi dùng đuôi quật vào cơ thể tôi khiến tôi loạng choạng, thanh kiếm bách quỷ bị đuôi của cô ta quật trực tiếp rơi xuống đất. Mặc dù đuôi của Lưu Mị Nhi bị đen một khoảng nhưng cô ta không bị thương.
Cô ta cười khan dùng đuôi của mình trói chặt cả người tôi, mặt tôi cũng nhanh chóng bị cái đuôi đó quấn đến sắp ngạt thở.
Lớp lông dày ở đuôi khiến tôi không có cách nào hô hấp.
Tôi bạt mạng dãy dụa nhưng không có tác dụng, vẫn bị trói chặt. Lúc này một luồng khí nóng trong cơ thể bốc lên tới đầu, tôi mở to miệng cắn mạnh vào đuôi cô ta.
“Bụp” một tiếng cái đuôi buông lỏng khiến tôi rơi xuống đất. Tôi nhổ m.á.u và lông trong miệng ra.
“Ngươi?” Cơ thể cô ta hơi run lên, cái đuôi vốn dĩ có màu trắng trong chớp mắt biến thành màu đen cũng mất luôn sự bóng mượt giống như trúng độc vậy.
“Ao ào ào.” Lưu Mị Nhi cau mày, mặt hồ ly và mặt người không ngừng biến đổi cho nhau.
Tôi nhân cơ hội này nhặt thanh kiếm bách quỷ dưới đất c.h.é.m về phía đuôi cô ta.
Nhát kiếm c.h.é.m xuống cả bốn cái đuôi dài đều rơi xuống đất, m.á.u vương vãi khắp nơi. Đám quạ đang lặng lẽ đứng trên cành cây khô bắt đầu huyên náo lượn quanh đầu Lưu Mị Nhi.
Cô ta túm lấy những cái đuôi trên mặt đất ngẩng đầu sát khí bừng bừng dâng lên hai mắt nhìn chằm chằm tôi.
Cho dù đã chặt mấy cái đuôi của cô ta tôi cũng không dám lơ là khinh suất, vẫn nắm chặt trường kiếm trong tay giữ một khoảng cách an toàn với Lưu Mị Nhi.
“A a a!” Cô ta quăng mạnh chiếc đuôi đã đứt xuống dưới đất điên cuồng lao về phía tôi.
Tôi lập tức tránh được móng vuốt đang vụt qua của cô ta, hình như tốc độ của cô ta đã chậm đi nhiều khiến tôi có cơ hội phản kích. Lúc Lưu Mị Nhi lại lao về phía tôi lần nữa, tôi lách người vòng ra phía sau cô ta hướng tới những cái đuôi màu trắng bạc tiếp tục c.h.é.m xuống. Lưu Mị Nhi đau đớn hú hét rồi rơi xuống đất.
Những con quạ nhanh chóng lao xuống mổ chiếc đuôi bị rụng của cô ta, xé nát lông và rỉa thịt ăn một cách thích thú, giống như một bầy kền kền.
“Nó, nó, có phải nó chưa c.h.ế.t?” Khang Thần chỉ vào Lưu Mị Nhi toàn thân đầy m.á.u đang ngã trên đất hỏi.
Tôi nheo chặt lông mày nhìn cô ta. Trên cơ thể cô ta chỉ còn lại một cái đuôi ngắn nhất. . Truyện Đam Mỹ
“Đừng có lại gần.” Tôi hét về phía Khang Thần.
Khang Thần bị dọa tới thu mình lại không dám tiếp tục đi về phía trước. Tôi từ từ thận trọng đi về phía Lưu Mị Nhi, cô ta hai mắt nhắm nghiền.
Lẽ nào do tôi đã nghĩ nhiều? Tôi khom người xuống nhìn.
Lưu Mị Nhi đột nhiên nhảy lên, móng vuốt sắc bén của cô ta chộp lấy cánh tay của tôi rồi nhanh chóng lao về phía những cái cây khô cằn. Khang Thần ôm đầu la hét cứu mạng.
Lưu Mị Nhi không làm gì anh ta, cô ta chỉ chui vào cái động trong thân cây rồi biến mất.
Trong phút chốc bóng tối biến mất, ánh nắng gay gắt trên bầu trời xuất hiện khiến tôi không thể mở mắt ra. Tiếng hú của bầy hồ ly truyền đến. Dù không mở mắt, tôi vẫn có thể cảm nhận được rằng chắc chắn là có rất nhiều hồ ly.