Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 438: Hiện Thân Của Lưu Mị Nhi (2)




Trong động truyền ra âm thanh kì quái, tôi cũng không quản được là có nguy hiểm hay không liền chạy vào theo, hồn phách của Hạ Đông Hải liền theo sát phía sau theo tôi.
Vừa vào trong động liền không nhìn thấy gì nữa, tôi nhắm mắt mấy lần, muốn nhìn rõ xung quanh nhưng không thể nhìn ra được gì cả.
Cuối cùng chìa tay ra bắt đầu mò mẫm, kết quả vừa đi về phía trước mấy bước, liền lập tức bước hụt chân rơi xuống dưới, chỉ cảm thấy phía sau gáy đau buốt, liền không biết gì nữa.
Lần nữa mở mắt ra, thấy bản thân đang nằm trên giường, trên người còn đang đắp một tấm chăn gấm thêu hoa.
Kỳ quái? Tôi ddáng nhẽ phải ở trong hang động mới đúng?
“Cậu tỉnh rồi?” Đột nhiên có một giọng nói điềm đạm của phụ nữ truyền vào tai tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn, là một người phụ nữ tôi không hề quen biết.
“Tôi sao lại?” Tôi ngây ngốc nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cô ấy nhìn tôi cười: “Cha tôi lúc lên núi đi săn phát hiện anh đã ở trong cái hố săn lợn rừng của nhà tôi, thật ngại quá vô ý làm cậu bị thương.”
Mặc dù người phụ nữ trước mắt ăn mặc bảo thủ, áo choàng họa tiết thêu hoa che đi cả người cô ấy, nhưng ánh mắt câu người vẫn không che đi được.”
Ánh mắt này? Hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Tôi lẩm bẩm ngồi dậy: “Cô, cô là Lưu Mỵ Nhi?”
Lúc trước Lưu Mỵ Nhi chưa c.h.ế.t, sư phụ nói không biết tung tích của cô ta, không ngờ hôm nay lại đụng trúng tôi, hơn nữa nhìn dáng vẻ hiện tại của cô ấy dường như còn mị người hơn trước kia.
“Ha ha ha, ha ha ha.” Sau khi bị tôi nhìn thấu, Lưu Mỵ Nhi liền ngước mặt lên cười lớn.
Sau lưng cô ta có một thứ gì đó màu trắng lông xù xì đang đong đưa, tôi nhìn kĩ thì ra là cái đuôi? Đuôi của hồ ly?
Cảnh vật xung quanh đột nhiên biến đổi, nào có phải là gian phòng gì chứ, vẫn là cái hang động đó, hơn nữa vừa rồi tôi còn nằm trong quan tài.
Bên trong quan tài còn có những con nhện đang bò xung quanh, Lưu Mỵ Nhi chìa cái tay trắng nõn ra, nâng cằm tôi lên, cười càng mị hoặc hơn.
Tôi lập tức đẩy tay cô ta ra, trừng cô ta: “Cô muốn làm gì? Lẽ nào cô là người của Ôn Bội Như? Hay là tay sai của Liễu Trường Minh?”
“Xem cậu nói kìa, cái gì mà tay sai? Nói lời khó nghe như vậy, người ta chỉ vì muốn sống tiếp nên mới tùy ý tìm một người để dựa vào mà thôi.” Lưu Mỵ Nhi nói xong liền tiến về phía tôi.
Trên người cô ta tỏa ra một mùi hương ngào ngạt, làm người khác vừa ngửi thấy liền thấy vui vẻ thoải mái, chỉ là cảnh vật trước mắt bỗng trở nên mơ hồ.
Cô ta ôm chặt lấy tôi, tôi bất lực nhắm chặt mắt, nhìn cái đuôi phía sau lưng Lưu Mỵ Nhi không người cử động, cô ta là yêu quái?
Để bản thân có thể tỉnh táo lại, tôi dùng sức cắn rách môi.
Cảm giác đau đớn làm tôi thoát khỏi hoang tưởng, tôi nắm chặt đuôi của Lưu Mỵ Nhi, đem cô ta quăng mạnh ra đập thẳng lên vách.
Lưu Mỵ Nhi không có phòng bị, cô ta nằm trên tường đá cau mày nhìn chằm chằm tôi. “Vốn muốn ngươi được c.h.ế.t thoải mái, ngươi lại cứ muốn trở mặt, vậy giờ ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.” Lưu Mỵ Nhi xoay người một cái, liền đứng dậy nhanh như chớp phóng về phía tôi.
Tay cô tay mọc ra móng vuốt dài, sắc nhọn, cào lên mặt tôi.
Hai vệt m.á.u từ mặt tôi chảy ra, tôi không kịp lau vết m.á.u đi, Lưu Mỵ Nhi đã tiếp tục tấn công lần nữa, cả người bám lên phía sau lưng tôi, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn, đột nhiên to ra, ngoặm một cái thịt trên má tôi cứ thế mà bị xé rách.
Tôi vươn tay, dùng khuỷu tay thúc Lưu Mỵ Nhi một cái, cúi người cầm lấy bách quỷ kiếm.
Yêu ma quỷ quái không dám đụng vào bách quỷ kiếm, Lưu Mỵ Nhi híp mắt nhìn tôi, không dám manh động xông vào nữa.
Tôi nhìn mặt cô ta, da người vừa lột đi, lại là lớp lông trắng toát, tôi nghĩ đây mới là bộ mặt thật của cô ta.
Lưu Mỵ Nhi há miệng ra, lộ ra cái lưỡi hồng hào, ánh mắt sác lẹm quét quét qua gương mặt và cơ thể tôi: “Hôm nay ta nhất định sẽ ăn sạch ngươi.”
Cô ta nói xong liền l.i.ế.m lấy móng vuốt đang dính m.á.u sau đó phóng như bay về phía tôi, tôi xoay thanh kiếm trong tay, c.h.é.m về phía Lưu Mỵ Nhi.
Áo choàng áo choàng thêu hoa lập tức bị c.h.é.m rách, sau lưng bị kiếm trừ ma c.h.é.m một đao.
“A a a a!” Cô ta thất kinh hét lên, lưng quay về phía tôi quỳ xuống đất.
Tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm cô ta, bây giờ nên giải quyết cô ta rồi, yêu nghiệt này đã làm quá nhiều điều ác, sớm nên bị trừng phạt rồi.
“Đùng đùng đùng!”
Am thanh của một cái gì đó nổ tung, phát ra từ trên người của Lưu Mỵ Nhi, tôi lùi về sau hai bước, một lớp da trên người cô ta đang vỡ ra,
Lộ ra một lớp lông trắng, làm cho người nhìn không rét mà run.
Tôi cầm chặt thanh kiếm trong tay, lo lắng nó sẽ bất thình lình xong về phía tôi.
Lưu Mỵ Nhi từ từ đứng dậy, người cô ta đang phình ra, lớp da cuối cùng từ trên người cô ta hoàn toàn rơi xuống, lộ ra gương mặt của một hồ ly.
Cửu vĩ hồ? Thì ra cô ta thật sự là một yêu quái.
“Minh Dương, hôm nay ta phải ăn thịt ngươi, uống m.á.u ngươi, nếu không phải do người, bây giờ ta đã sớm không cần phải lột da nữa, tất cả là tại ngươi.” Lưu Mỵ Nhi cao giọng nói, cô ta giơ móng vuốt lên, lần nữa xông về phía tôi.
Tốc độ lần này rõ ràng là nhanh hơn lúc nãy rất nhiều, tôi tránh thế nào cũng không kịp, bị cô ta cào rách cánh tay.
“Uhm!” Lớp da trên cánh tay rơi xuống đất.
Tôi cắn chặt răng, nhìn cánh tay bị cào rách, m.á.u chảy ra lại là màu đen.
Lưu Mỵ Nhi có chút loạn, vốn đang muốn tiếp tục tấn công tôi đột nhiên ngừng lại: “Không phải ngươi đã ăn nội đan của linh xà rồi chứ?”
Thấy tôi không trả lời, Lưu Mỵ Nhi ngẩng đầu cười lớn: “Ha ha ha, xem ra hôm nay vận may của ta không tệ?”