Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 436: Thi Quỷ Diện Vương (2)




Những dây leo đó còn có gai, tôi cảm thấy cả người tê liệt, cơ thể bắt đầu nóng lên.
Thi Quỷ Diện Vương tiến từng bước đến gần Khang Thần, không phải cậu ta không muốn chạy trốn, mà là hai chân cậu ta đã tê liệt vì sợ hãi và đứng im bất động.
Quần của cậu ta ướt sũng, hừ, còn nói sẽ có cách đối phó Liễu Trường Mình, nhìn thấy Thi Quỷ Diện Vương thôi đã sợ hãi tè ra quần rồi.
Tôi nghiến răng và cố gắng vùng vẫy, nhưng khi tôi vừa nhúc nhích, những dây leo đó càng siết chặt hơn, tôi như một con cá sắp ch.ết đang vùng vẫy trong lưới đánh cá.
"Đừng, đừng mà." Khang Thần sợ hãi hét lên.
Tôi nhìn Khang Thần nhưng bất lực để cứu cậu ta, khi Quỷ Diện Vương đến gần Khang Thần, nó há to miệng định cắn cậu ta, nhưng đột nhiên lại rụt lại.
Với một tiếng "bộp", Khang Thần bị Thi Quỷ Diện Vương ném ra phía xa, tôi sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thi Quỷ Diện Vương không ăn thịt Khang Thần?
Khang Thần ngã xuống đất rên rỉ, sau đó nằm sấp không nhúc nhích.
“Ăn, ăn, ăn.” Thi Quỷ Diện Vương quay về phía tôi, trên khuôn mặt vốn dĩ chỉ có một cái miệng lớn, giờ lại mọc ra hai con mắt nhỏ.
Nếu không nhìn kỹ, sẽ không thể nào thấy được.
Nó giật mạnh tôi khỏi dây leo, tôi liền ngã xuống đất.
Thanh Kiếm Xương Quỷ ở bên tay trái của tôi, tôi nhanh chóng lăn một vòng trên mặt đất, chụp lấy thanh Kiếm Xương Quỷ và c.h.é.m mạnh về phía Thi Quỷ Diện Vương.
Thi Quỷ Diện Vương liếc nhìn cánh tay trên mặt đất, cũng không thèm để ý, chất dịch nhầy nhụa trên người nó lại nhanh chóng kết dính lại với nhau, một cánh tay khác lại mọc ra.
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi tuyệt vọng, nhìn Thi Quỷ Diện Vương, tôi tự hỏi điểm yếu của nó nằm ở đâu?
Khi bàn tay nhớp nháp của nó lại duỗi ra, tôi đột nhiên phát hiện hình như có thứ gì đó phản chiếu trong cái miệng đầy m.á.u của Thi Quỷ Diện Vương.
Đó là thứ gì vậy? Có lẽ điểm yếu của Thi Quỷ Diện Vương là miệng của nó.
Tôi liền quyết định, nắm lấy thanh Kiếm Xương Quỷ đ.â.m mạnh vào miệng của Thi Quỷ Diện Vương.
Thi Quỷ Diện Vương gầm lên một tiếng, nó ngẩng đầu lên, toàn thân bắt đầu run rẩy, chất dịch nhầy không ngừng từ trong cơ thể tràn ra, khiến cho nó vô cùng ghê tởm.
Tôi lắc mạnh thanh Kiếm Xương Quỷ đang trong miệng của Thi Quỷ Diện Vương, nó nhún vai và co giật, cuối cùng ngã xuống đất như một ngọn núi bị sập.
Những cái miệng đáng sợ kia từ trên cơ thể Thi Quỷ Diện Vương rơi xuống, chúng bắt đầu chạy tứ tung, nhưng chưa kịp chạy mấy bước đã bắt đầu chuyển sang màu đen, cuối cùng mềm nhũn ngã trên mặt đất, không thể động đậy.
Quỷ Diện Ban là một loại ký sinh vật đáng sợ, chúng không thể sống nếu rời khỏi nơi ký sinh của chúng.
“Lộc cộc” một hạt châu lăn đến bên chân tôi, tôi nhặt lên, đây không phải là hạt của Thanh Thanh, nhưng chắc nó cũng là nội đan? Nhưng nó là màu đen.
Nhìn nó có vẻ rất độc, vì vậy tôi nghĩ để đảm bảo an toàn, tôi tạm thời cất nó đi.
Nội đan của Thanh Thanh nằm trong góc tường, tôi cẩn thận nhặt nó lên và đi về phía Khang Thần. Cậu ta vừa rồi bị Thi Quỷ Diện Vương ném mạnh như vậy, không biết có làm bị thương thân xác của Hạ Đông Hải không.
“Khang Thần? Khang Thần?” Tôi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay Khang Thần hai lần.
Lông mi Khang Thần run lên, khó khăn mở mắt ra, yếu ớt nhìn tôi, bờ môi khẽ run run, nói với tôi: “Làm ơn xem giúp tôi với, vai tôi đau quá.”
Trên mặt Khang Thần biểu lộ có chút hung ác, lông mày nhíu chặt, tôi nhìn bả vai Khang Thần, phát hiện ra một mảng lớn thịt đã bị thối rữa.
Đây là vết thương lúc trước, tôi nghĩ sở dĩ Thi Quỷ Diện Vương không cắn Khang Thần, có lẽ có liên quan đến miếng thịt thối rữa này.
“Mau ăn cái này đi.” Tôi đem nội đan của Thanh Thanh đưa cho Khang Thần.
Khang Thần nhìn thấy nó, cậu ta cau mày nhìn tôi chằm chằm.
“Không phải thuốc độc, chỉ cần ăn vào là vết thương của cậu sẽ khỏi.” Tôi vừa giải thích vừa đưa nội đan của Thanh Thanh đến miệng của Khang Thần, cậu ta chỉ vào túi áo hơi phồng lên của tôi: “Trong đó có cái gì?”
“A?” Tôi sửng sốt.
Bàn tay phải không bị thương của Khang Thần nhanh chóng di chuyển về phía túi của tôi, lấy nội đan của Thi Quỷ Diện Vương ra nắm trong tay.
Lại lạnh lùng nhìn tôi, khinh bỉ nói: "Hừ! cái này thì đưa cho tôi ăn? Còn viên này thì cậu giữ lại ăn một mình sao?"
“Không phải, nội đan này ăn vào sẽ có tác dụng phụ với cơ thể của chúng ta.” Tôi cau mày, vươn tay ý bảo Khang Thần đem nội đan trả lại cho ta.
Khang Thần khóe miệng nhếch lên, hung hăng nhìn tôi: "Nằm mơ đi! Lừa tôi, cậu còn non lắm."
Cậu ta nói xong liền ngẩng đầu, lấy viên nội đan màu đen bỏ vào trong miệng, tôi sợ đến mặt mày tái nhợt, nếu như không phải Khang Thần đang sử dụng thân xác Hạ Đông Hải, tôi đã mặc kệ cậu ta ch.ết.
Loại người này là tự mình gây ra tự mình chịu, nhưng thân xác này là của Hạ Đông Hải.
Lỡ như ăn thứ này vào, cơ thể lại mọc ra một thứ gì đó thì sao?
"Ực" một tiếng, Khang Thần nuốt nội đan xuống, cậu ta chớp chớp mắt, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Tôi cũng cẩn thận quan sát biểu hiện trên gương mặt Khang Thần, ít nhất hiện tại biểu cảm của cậu ta vẫn bình thường, nhưng vết thương trên vai vẫn chưa lành.
Nhưng cậu ta dường như cũng không còn đau nữa, cả người tê dại từ dưới đất đứng lên, phủi phủi đá vụn và bùn đất trên người.
"Cậu? Cậu không sao chứ?" Tôi nhìn chằm chằm Khang Thần và hỏi.
Khang Thần lắc đầu, mạnh mẽ vươn hai tay ra duỗi cơ bắp: "Không có gì? Hiện tại tôi cảm thấy rất tốt."
"Hả? Cậu?" Tôi im lặng nhìn cậu ta và không nói nữa.
Nhưng trong lòng thầm nghĩ, nội đan của Thi Quỷ Diện Vương sao lại không có chút tác dụng nào chứ? Cho dù Khang Thần không cảm thấy khó chịu, ít nhất cũng phải có chút gì đó kỳ lạ chứ?
Nhìn đi nhìn lại thì thấy cậu ta vẫn thản nhiên như trước.
“Cậu ăn cái này đi.” Nhưng miếng thịt thối rữa trên vai không thể để nó lan rộng ra được.