Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 432: Ngươi Ch.ết Ta Sống (4)




Tôi xé mép quần áo, dùng sức băng bó vết thương, hơi loạng choạng đi về phía trước, Khang Thần đi theo sau tôi: “Đừng ở trước mặt ta giả làm thánh nhân.”
Tôi không muốn nói chuyện với loại người này, vậy nên chẳng thèm quan tâm đến tiếng chó của hắn.
Chỉ là, tôi đã đi trong hang được ít nhất hơn nửa tiếng rồi, nhưng vẫn không thấy điểm cuối đâu, chuyện này hình như không giống bình thường.
Hình như con đường trước đây không có dài như vậy, lẽ nào….?
Nếu những ảo ảnh trước là do Liễu Trưỡng Minh tạo ra, thì bây giờ rất có thể chúng tôi lại bước vào cái bẫy do hắn giăng ra.
Nghĩ đến đây, tôi buộc mình phải bình tĩnh lại ngay.
Khang Thần thấy tôi đứng tại chỗ, lập tức tiến lên, lần này coi như thông minh lên một chút: "Lại vậy rồi, chỗ này còn có cơ quan nào khác à?"
“Không, tôi chỉ thấy ở đây hơi lạ thôi.” Tôi nhìn cây cối xung quanh và thì thầm.
Khang Thần nghe vậy, lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, nói: "Minh Dương, ta đã cảnh cáo ngươi không được giở trò đồi bại với ta. Vừa nãy chỉ vì ngươi lơ là mà suýt nữa ta đã…..Vậy nên người cố tình giấu giếm ta?”
Đúng là suy bụng ta ra bụng người. Tên Khang Thần này đang bắt đầu đề phòng tôi, sợ tôi cố tình lừa hắn.
Tôi đâu có ngu như vậy, thêm một người thì thêm một phần thắng, bây giờ tôi không quan tâm nhân phẩm hắn thế nào nữa rồi.
"Lục cục."
Khang Thần và tôi đang đứng yên trong hang dài, đột nhiên có tiếng đá lăn.
Hang động bắt đầu rung chuyển, mấy hòn đá từ vách đá rơi xuống, Khang Thần che đầu hỏi tôi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, tôi lắc đầu, chưa từng nghĩ sẽ rơi vào tình huống như vậy.
“Làm sao bây giờ?” Khang Thần nhìn tôi: “Rút lui hay đi tiếp đây?”
Tôi nhìn phía trước u ám, từng cơn gió mạnh thổi thẳng tới, tôi quyết định đánh liều một phen, bằng không nếu cứ rúm ró thế này, không biết khi nào mới có thể báo thù cho sư phụ, tìm Thanh Thanh về.
“Tiếp tục đi.” Tôi nói với Khang Thần.
Khang Thần nghe vậy, dùng sức đẩy tôi về phía trước, nói: "Vậy ngươi dẫn đường đi."
Tôi lườm hắn một cái, sau đó cố nén đau ở chân đi về phía trước, càng đi càng tối, cuối cùng tối đen như mực, không nhìn thấy gì nữa.
“Ngươi dẫn đường kiểu gì vậy?” Khang Thần trở nên hung dữ hơn bao giờ hết.
Tôi bình tĩnh nhắm mắt lại. Sư phụ nói, bất kể tình huống như thế nào cũng đừng hoảng sợ, bởi vì hoảng sợ không thể thay đổi thứ gì cả.
Tôi bình tĩnh nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra, đây là để thích ứng với bóng tối trong hang.
Dù ở đây tối đen như mực, nhưng nơi chúng tôi vừa đi qua vẫn có những con ma trơi lập lòe.
Lần này tôi nhìn rõ rồi, trước mặt tôi là một bức tường, Khang Thần vươn tay đập mạnh hai cái, sau đó bắt đầu mắng: "Mẹ kiếp! Thế này mà bảo là dẫn đường à, chơi ta thì có?" Khang Thần này huyên thuyên không dứt, khơi dậy lửa giận trong lòng tôi.
“Câm miệng!” Tôi tức giận mắng Khang Thần.
Khang Thần nghe vậy thì định giơ tay lên đ.ấ.m tôi, tôi nắm lấy cổ tay Khang Thần, lửa giận trong tôi ngùn ngụt lên tận đầu, người ta thường nói thâm tàng bất lộ, một người ồn ào như vậy, nếu thật sự có bản lĩnh thì đã thể hiện ra từ lâu rồi.
Ta rất lo lắng, Hạ Đông Hải đã bị tên tiểu tử này lừa rồi.
“Ngươi có bản lĩnh gì đối phó với Liễu Trường Minh?” Tôi nắm chặt cổ tay Khang Thần, chăm chú nhìn hắn.
Hắn cau mày, vùng vẫy mấy lần, cố đẩy tay tôi ra, nhưng khi hắn kéo mạnh, ống tay áo của tôi bị xé toạc, hắn nheo mắt nhìn cánh tay đỏ bừng của tôi.
Dưới ánh sáng mờ mờ của những con ma trơi từ phía xa, lớp vảy trên cánh tay tôi hơi phản chiếu lại, trông hơi rùng rợn.
“ÁAAAA?” Khang Thần hét lên một tiếng, sau đó ngồi phịch xuống đất, tôi buông cổ tay hắn ra, hắn chỉ vào tôi hét lên một tiếng quái vật.
“Ta là người mà, chỉ là…..” Kỳ thật tôi cũng không biết sao trên người mình lại có vảy, chỉ đành nói chống chế: “Chỉ là bị trúng nọc rắn mà thôi.”
“Nọc rắn?” Khang Thần kinh ngạc nhìn cánh tay của tôi.
"Nếu ta là quái vật, ta đã tấn công ngươi từ lâu rồi, đâu cần phải đợi đến bây giờ?" Tôi nhìn chằm chằm vào Khang Thần và giải thích, những kỳ vọng mà tôi dành cho hắn ngày càng thấp đi.
“Khang Thần, ngươi nói cho ta biết, nếu như bây giờ Liễu Trường Minh xuất hiện, ngươi sẽ đối phó hắn như thế nào?” Tôi trừng mắt nhìn Khang Thần.
Hắn thu lại vẻ bối rối trong mắt, nắm chặt chiếc túi vải trước ngực.
Tôi nghĩ, có lẽ bản thân hắn vốn không có bản lĩnh gì, nhưng trong chiếc túi vải đó lại có một pháp khí lợi hại.
"Liễu Trường Minh là quỷ thi, sư phụ ta đã nghĩ ra biện pháp, chỉ cần hắn xuất hiện, thứ này nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng c.h.ế.t." Khang Thần vô cùng tự tin vỗ vỗ túi vải nhỏ, vẻ mặt kiêu ngạo.
Tôi bán tín bán nghi, lúc tôi nói muốn xem trong đó có gì, Khang Thần lại thẳng thừng từ chối.
“Đừng nghĩ trộm được đồ của ta.” Khang Thần nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy cảnh giác.
Tôi không khỏi lắc đầu: "Vậy ngươi biết kì môn dị thuật gì không?"
“Cái gì cũng biết.” Khang Thần ngẩng đầu, đắc ý nói.
“Thật sao?” Tôi vội vàng đưa tay ra, ấn chặt Khang Thần vào tường, hình như hắn còn chẳng có sức chống trả lại tôi.
“Ngươi không có tí công phu nào à?” Tôi giật giật quần áo của Khang Thần.
Hắn đau đớn ngẩng đầu lên: "Không có công phu thì đã làm sao? Ta có pháp khí, mấy thứ dơ bẩn kia sẽ sợ ta."
Tôi thò tay vào túi hắn lấy ra một mảnh lụa đỏ, nhưng hình như đã bị rách, trên mép có vài sợi ria lụa.
“Trả lại cho ta.” Khang Thần vặn người và hét lớn với tôi.