Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 431: Ngươi Ch.ết Ta Sống (3)




Cơ thể của ông lão đột nhiên nghiêng về phía trước, ngã xuống đất, đúng lúc này, thi quỷ từ trong quan tài xông ra, Khang Thần sắc mặt tái nhợt, không chút do dự chặt đứt một cánh tay của ông lão, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe. Hắn không màng đến tiếng la hét tuyệt vọng của sư phụ, trốn trong chiếc quan tài đỏ trống không.
Một đám quỷ lập tức tới gần ông lão, ông lão sợ hãi muốn đi lấy sáo bắt quỷ, lúc này mới phát hiện sáo bắt quỷ cũng bị Khang Thần lấy đi rồi.
“A a a!” Ông ấy hét to lên một tiếng, từng con yêu ma xông về phía ông ấy.
Tay và chân của ông ấy bị xé toạc khi còn sống, chúng nhai nhồm nhoàm miếng thịt người ngay trước mặt ông, ông lão trơ mắt nhìn bụng mình bị xé toạc, ruột lòi ra ngoài.
Cuối cùng, ông ấy c.h.ế.t một cách thảm thiết giữa bầy thi quỷ, không còn một mẩu xương.
Khang Thần trốn trong quan tài nhìn thấy cảnh này sợ đến toàn thân run rẩy, ôm chặt lấy cánh tay ông lão, lấy hết bùa chú từ trong túi ra, dán lên nắp quan tài..
Cuối cùng, hắn nhíu mày, cắn mạnh xuống cánh tay kia, quỷ ăn thịt người, Khang Thần cũng ăn thịt người, giờ hắn không khác gì những con thi quỷ kia cả.
Không, chính xác mà nói, hắn đáng sợ hơn cả chúng.
Bởi vì thi quỷ không có linh hồn, mọi thứ nó làm đều xuất phát từ bản năng, nhưng Khang Thần thì khác, hắn có linh hồn, là một người vẫn đang sống.
Thế nhưng, hắn lại thâm độc xảo quyết mà hãm hại sư phụ mình, đẩy ông ấy vào chỗ c.h.ế.t.
Đương nhiên, ác giả ác báo, cuối cùng Khang Thần cũng không thể trốn thoát, không phải Liễu Trường Minh đùa giỡn hắn, mà là bởi vì hồn ma của sư phụ hắn đang nằm trên quan tài đỏ.
Vì vậy, khi tất cả thi quỷ đều rút đi, cửa hang mở ra, Khang Thần có cố thể nào cũng không thể đẩy nắp quan tài mà ra được.
Sau khi ăn cánh tay đó, hắn chỉ có thể c.h.ế.t đói trong quan tài, mà linh hồn của sư phụ hắn cũng biến mất.
Khang Thần khóc lóc thảm thiết, không ngừng cầu xin tôi tha thứ, chân tôi bị cào gần như bầm tím.
“Thả tôi ra.” Tôi đẩy Khang Thần mấy lần, nhưng hắn vẫn sụp xuống trong đau khổ, tôi cũng không biết hắn đang ăn năn hay là…..? “Hả?” Chân tôi đột nhiên tê đi, tôi cúi đầu nhìn kỹ, tên Khang Thần c.h.ế.t tiệt đã dùng d.a.o đ.â.m vào chân tôi, tôi đau đến run lập cập cả răng.
“Ngươi?” Tô nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử này chắc là sợ trong ảo giác sư phụ sẽ báo thù hắn nên mới ra tay trước, nhưng tôi có làm gì đâu? Thế mà lại dùng d.a.o đ.â.m thẳng vào bắp chân tôi.
Tôi tát mạnh vào mặt tên đó, bởi vì đây là thể xác của Hạ Đông Hải, bằng không tôi đã cho hắn một trận no đòn rồi.
Hắn ngã xuống đất, thân thể co quắp, nằm trên mặt đất liều mạng kêu to: "Sư phụ, sư phụ đừng g.i.ế.t con, đừng g.i.ế.t con.”
“Mở mắt ra xem tôi là ai?” Tôi hét lớn với Khang Thần.
Sau khi bị tôi tát vào mặt, lại bị quát mắng, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại một chút, ngẩng đầu ngây người nhìn tôi, ánh mắt dần dần chuyển từ sợ hãi sang bình tĩnh.
Người hắn mềm nhũn ngồi trên mặt đất, tim đập mạnh, một tay hắn đè lên tim, không ngừng nói: "Ảo giác, thật sự là ảo giác."
“Nếu ngươi sợ quả báo, thì đừng làm những chuyện tày đình đó, thậm chí còn g.i.ế.t cả sư phụ của mình, ngươi có còn là người không?” Tôi khinh bỉ, không muốn nhìn Khang Thần nữa.
Khang Thần nghe vậy, khuôn mặt của hắn đột nhiên trở nên u ám, mặt không còn biểu cảm. Hắn ta túm lấy ống quần tôi một cách thô bạo, rút ​​con d.a.o ra và đứng dậy.
Tôi nghiến răng chịu đau, ngồi xuống xử lý vết thương.
Ở với loại người này chẳng khác nào ở với rắn độc, lúc nào cũng có thể bị cắn, vậy nên tôi nhất định phải đề phòng.
Nếu không, cuối cùng tôi chưa chắc đã c.h.ế.t trong tay Lưu Trường Minh, mà là c.h.ế.t trong tay tên tiểu nhân đáng khinh này.
"Hừ, ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, ngươi chưa bị dồn vào đường cùng như ta, nếu như ngươi và bạn ngươi cũng gặp tình cảnh đó, nói không chừng ngươi còn hung ác hơn ta nhiều." Khang Thần nói, giọng có chút run rẩy.
"Trong xã hội này, kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh. Hoặc là ngươi c.h.ế.t hoặc là ta sống. Ai cũng không muốn c.h.ế.t, cho nên, người c.h.ế.t còn hơn mình c.h.ế.t." Khang Thần nói rõ ràng từng chữ, không chút hối hận.
Ngụy biện kiểu gì vậy? Nếu như hắn nói, vậy thì chỉ cần là chuyện có lợi cho mình thì có thể không từ thủ đoạn sao?