Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 430: Ngươi Ch.ết Ta Sống (2)




Khang Thần lộ ra nụ cười nửa miệng, nhìn thấy nụ cười như vậy, tôi càng thêm hoang mang, không biết hắn ta có âm mưu gì.
Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Khang Thần: “Ngươi giấu Hạ Đông Hải đi đâu rồi?”
"Yên tâm đi, ta bảo vệ hắn rất tốt, nhưng thời gian của chúng ta không nhiều lắm, bây giờ chúng ta đi tìm Liễu Trường Minh đi." Vừa nói, Khang Thần lập tức cầm một cây gậy có khắc vật tổ lên, trên người còn có một cái túi.
Khang Thần này không thành thật với tôi và Hạ Đông Hải chút nào, hắn ta và sư phụ thực sự chôn pháp khí ở đây, nhưng lại cố tình không nói cho tôi và Hạ Đông Hải biết.
Tôi nhìn hắn chằm chằm, trong lòng bỗng có chút bất an.
"Ta không thích ép buộc người khác, ngươi không muốn thì ta đi môt mình." Khang Thần nói xong, quay người đi về nơi dưỡng thi.
Tôi cầm lấy kiếm Quỷ Cốt, không chút do dự đi về phía trước, dù sao đó cũng là t.h.i t.h.ể của Hạ Đông Hải, tôi không đi theo, lỡ hắn bỏ chạy thì sao?
“Hạ Đông Hải rốt cuộc đang ở đâu?” Tôi đi theo sau hắn ta, không ngừng hỏi.
Hắn quay đầu lại, khó chịu trừng mắt nhìn tôi: “Ta nói rồi, người đó đang ở nơi an toàn, chúng ta mau chóng diệt trừ Lưu Trường Minh, làm xong chuyện ngươi có thể gặp lại Hạ Đông Hải.”
Khang Thần nói xong thì liền tăng tốc, tôi lon ton chạy theo sau.
Cơn nóng trên người lại lần nữa ập tới, trong lòng tôi không khỏi mắng thầm, lúc cần thì không thấy, giờ sôi m.á.u có tác dụng gì không.
Cánh tay tôi lại mọc vảy, mấy hôm mọc trên mặt, sau đó thì lặn đi rồi, giờ khuỷu tay lại bắt đầu lên mọc dữ dội.
Tôi không quan tâm mấy chiếc vảy này, nhảy ra khỏi quan tài và chui vào hang.
Mấy con ma trơi trong động phát ra ánh sáng kỳ lạ, Khang Thần nhìn xung quanh, sau đó nhìn tôi một cái, bảo tôi dẫn đường.
Tôi chỉ vào cây liễu trước mặt: "Bên đó, nhưng ngươi phải cẩn thận mấy bông hoa bỉ ngạn bên đó, chúng có thể….”
"Hoa? Ha ha, hoa quỷ à? Không thể là đối thủ của ta được." Khang Thần thần sắc kiêu ngạo bước vào bên trong.
Hắn hoàn toàn không cho tôi cơ hội nhắc nhở, tôi nín thở, không ngửi mùi hoa bỉ ngạn mà nhanh chóng chạy qua bên đó.
Khang Thần nhìn thấy tôi chạy theo thì tăng tốc độ, nhưng tốc độ của hắn càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại.
Khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau dừng lại, tôi quay lại, bịt miệng và mũi, cố gắng thúc giục Khang Thần. Chỉ thấy Khang Thần đứng ở giữa chòm hoa bỉ ngạn, ánh mắt trở nên có chút mơ hồ, đột nhiên ngồi bệt xuống đất, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Nhìn thấy cành liễu vươn về phía hắn, trong lòng tôi lập tức dâng lên, đó là thân thể của Hạ Đông Hải, tôi tuyệt đối không thể để cho hắn có bất kỳ sơ suất nào.
"Khang Thần? Đi mau." Tôi chạy về phía trước và tóm lấy Khang Thần.
Khang Thần ngẩng đầu, hai mắt đỏ tươi nhìn tôi: "Sư phụ? Sao có thể được? Sao người lại…..? Nhất định là ảo giác, ảo giác!"
Khang Thần đẩy tay tôi ra, tôi ngây người, vẫy vẫy trước mắt hắn.
"Sư phụ, chẳng phải người đã nói rồi sao? Mọi người đều phải học cách linh hoạt, biết nắm bắt cơ hội. Con cũng muốn sống sót, chúng ta đã bị mắc kẹt trong hai ngày nay không đồ ăn thức uống, con gi.ết người cũng chỉ vì không còn cách nào khác." Khang Thần nói xong liền quỳ xuống trước mặt tôi: "Thịt của người, con mới chỉ ăn một nửa. Thật đấy, con cũng chỉ vì muốn sống sót thôi, người sẽ không trách con đâu đúng không?”
Ăn một nửa? Tôi nhìn Khang Thần đang quỳ trước mặt tôi, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này hoàn toàn không có nhân tính, mất hết lí trí.
"Sư phụ, con hứa nhất định sẽ báo thù cho người. Liễu Trường Minh kia mới là kẻ thù thực sự của chúng ta." Khang Thần ôm chặt lấy chân tôi.
Tôi nhắm mắt lại và cau mày, trong đầu hiện lên một hình ảnh.
Trong một đêm tối, một già một trẻ mang theo rất nhiều đồ đến nơi dưỡng thi.
Người già thì tóc đã hoa râm, còn người trẻ tuổi là chân thân của Khang Thần, cũng nhỏ nhỏ gầy gầy như linh hồn, nhưng động tác lại nhanh nhẹn vô cùng.
Để có thể nhanh chóng đào hai cái hố để chôn đồ vật ở đây, hắn và sư phụ chỉ lấy một ít pháp khí, từ trong quan tài Thanh Huyền đi vào.
Nơi này vậy mà lại do bọn họ đào ra, dốc sức đào suốt một đêm, cuối cùng hai người cũng thuận lợi tiến vào.
Nhưng vừa tiến vào sơn động, họ liền gặp phải huyết thi, lão già tóc trắng đi như bay, tay cầm chuông Tam Thanh chiến đấu với huyết thi.
Khang Thần lại chỉ biết đứng ở một bên ngơ ngác nhìn, cuối cùng lão già kia cũng thắng,chỉ tiếc cánh tay lại bị thương.
Khang Thần đỡ ông ấy dựa vào tường để nghỉ ngơi, nhưng sát khí trong hang đã khiến ông ấy chú ý, ông chỉ vào hang, nói với Khang Thần rằng Liễu Trường Minh chắc chắn đang trốn ở đó.
Vì vậy, hai người họ thẳng tiến đến hang động mà không cần nghỉ ngơi nhiều, nhưng thật không may, họ lại rơi vào bẫy của Liễu Trường Minh giống như tôi và Hạ Đông Hải.
Hơn nữa, một giấc ngủ là hai ngày.
Ban đầu, tiếng sáo của ông ấy thể khiến lũ quỷ sợ hãi, nhưng càng về sau, lũ quỷ càng ngày càng không thể khống chế được.
Ông lão tìm thấy chiếc quan tài màu đỏ và định trốn trong đó, nhưng vào lúc này, điều khiến ông ấy không ngờ tới chính là, đồ đệ tốt của ông bất ngờ tấn công từ phía sau.