Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 429: Ngươi Ch.ết Ta Sống (1)




Tôi kéo Hạ Đông Hải sang một bên, nhắc nhở: "Vậy nếu hắn lấy xác cậu rồi mà không muốn trả lại thì sao? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Hạ Đông Hải cười nhạt một tiếng, nói nếu có thể báo thù, thì trở thành linh hồn lang thang cũng không sao cả. Tôi buông tay cậu ấy, đậy cái xác lại rồi lần nữa chôn lại vào trong đất.
Không khuyên được cậu ấy, vậy thì trực tiếp dùng hành động của tôi phản đối.
"Làm gì vậy? Ta nói cho ngươi biết, nếu không có ta, hai người các ngươi đi vào cũng sẽ c.h.ế.t uổng." Người thanh niên chỉ vào tôi, kích động hét lớn.
Tôi không quan tâm hắn luyên thuyên gì bên cạnh, tôi ngồi sụp xuống bên gốc cây và nhìn con quạ trên cây, bụng bắt đầu cồn cào.
Đã lâu lắm tôi không ăn gì rồi, bụng kêu to như trống.
Tôi cũng chẳng quan tâm gì khác nữa, lấp đầy bụng trước rồi tính. Tôi đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm Quỷ Cốt bắt chặt mạnh vào cây.
Hạ Đông Hải bị hành động của tôi làm cho kinh hãi: “Minh Dương, cậu làm gì vậy?”
“Tôi sắp c.h.ế.t đói rồi.” Tôi nhìn con quạ rơi xuống đất, và nó đang nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đen láy.
Tôi cũng không quan tâm gì nhiều, bắt lấy con quạ rồi học cách đánh lửa bằng giống như trên TV, đến khi tay tôi nổi hết mụn nước lên, thanh gỗ mới bắt đầu bốc lên chút khói.
Thấy có hy vọng chiến thắng, tôi tự nhiên tăng tốc.
Lửa cuối cùng cũng bốc lên, Hạ Đông Hải ngồi sang một bên cau mày, nhưng khi tôi bỏ con quạ đã lột da vào lửa nướng cho thơm, bụng Hạ Đông Hải lập tức phản bội cậu ấy.
Bụng cậu ấy đang cồn cào không ngừng, khi tôi đưa chiếc chân quạ nướng hơi cháy cho Hạ Đông Hải, cậu ấy không chịu nổi nữa rồi.
Vốn dĩ con quạ này là một loài chim không may mắn, chúng ta không nên động vào.
Nhưng nếu không động vào nó, biết đi đâu tìm thức ăn bây giờ?
"Các ngươi có nhầm lẫn gì không? Cứ để mặc ta thế này à?” Tên kia cứ bay đi bay lại trong không khí nãy giờ, chắc phải luyên thuyên gần cả tiếng đồng hồ rồi.
Tôi cứng lòng mặc kệ hắn, nghe hắn chửi, tôi càng quyết không đưa dầu t.h.i t.h.ể cho hắn.
Bởi vì khuôn mặt của tiểu tử này, tôi càng nhìn càng cảm thấy hắn nhất định không giống chúng tôi, nói không chừng nếu giúp hắn đổ dầu t.h.i t.h.ể lên tro cốt, linh hồn của hắn sẽ không yếu ớt nữa, đến lúc đó tôi và Hạ Đông Hải sẽ gặp nguy hiểm.
Đến cả sư phụ mình hắn ta còn sẵn sàng hi sinh, huống chi là hai người xa lạ như chúng tôi? “Đồ không giữ lời!” Người thanh niên vươn cánh tay thoắt ẩn thoắt hiện muốn bóp cổ tôi, nhưng linh hồn quá yếu, trực tiếp xuyên qua cơ thể mà không chạm vào tôi, tất nhiên cũng không đau.
Hạ Đông Hải ăn vài miếng, lại dừng lại, đặt chân quạ ở một bên: “Minh Dương, tôi nghĩ từ nãy rồi, cậu muốn cứu Mộ Thanh Thanh, còn tôi muốn báo thù cho ông già, chúng ta……?"
"Còn đói không? Tôi mệt quá, nghỉ ngơi xong chúng ta đến nơi dưỡng thi." Tôi ngắt lời Hạ Đông Hải, dựa vào gốc cây ngủ, cảm giác muốn rụng rời chân tay.
Liễu Trường Minh rất thủ đoạn, tôi và Hạ Đông Hải đã phải rất vất vả mới khuất phục được hắn ta.
Tôi nhắm mắt lại, không ngừng suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, lấy trứng chọi đá chắc chắn không được, nhưng phải dùng kế sách gì đây?
"Minh Dương, Minh Dương."
Tôi mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, mở mắt ra thì trời lại tối om, tôi mới nhắm mắt lại đã ngủ đến tận bây giờ.
Dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, tôi nhìn Hạ Đông Hải trước mặt: “Thế mà tôi lại ngủ quên mất.”
Tôi đột ngột đứng dậy, nhưng cả người lại lảo đảo, cảm thấy đầu choáng váng, lập tức đưa tay bám vào cây hòe bên cạnh. Kỳ lạ, hai ngày trước không ăn gì cũng không thấy chóng mặt đến vậy, trưa nay mới ăn tạm hai con quạ lớn mà đã choáng váng thế này rồi.
Tôi lắc đầu thật mạnh, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt lại không khỏi rơi vào những thứ đã bị đốt thành tro trên mặt đất.
Nó trông giống như giấy? Tôi bỗng thấy lạnh sống lưng, một linh cảm chẳng lành dấy lên trong lòng.
Lọ dầu t.h.i t.h.ể mà tôi đã chôn lại được đào ra lần nữa, trong lọ đã cạn sạch, trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng, quay đầu lại nhìn Hạ Đông Hải.
Cậu ấy đang cười toe toét với tôi với vẻ mặt rất tự mãn.
“Ngươi là….?” Ta nghiến răng trừng hắn.
“Ha ha ha, Minh Dương, đừng căng thẳng như vậy, chúng ta hiện tại cũng có thể nói là đồng đội rồi, ta là Khang Thần.” Hắn vươn tay về phía tôi
Tôi quay đầu đi, bắt đầu tìm kiếm linh hồn của Hạ Đông Hải.
Nếu linh hồn rời khỏi cơ thể quá bảy ngày, nó sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, cuối cùng trở thành cô hồn dã quỷ không thể đầu thai chuyển thế, hoặc là sẽ tan thành tro bụi.
"Hạ Đông Hải? Hạ Đông Hải?" Tôi nhìn quanh, gọi tên Hạ Đông Hải.
Đột nhiên bả vai tôi trùng xuống, Khang Thần ở phía sau thở dài một hơi, nói: "Minh Dương, ngươi bài xích ta như vậy à? Ta đang giúp các ngươi đó."