Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 426: Vùng Đất Thi Quỷ (2)




Số lượng nhiều vô kể, g.i.ế.t mãi vẫn không hết, m.á.u đã nhuộm đỏ cả người tôi. Tôi lùi tới bên cạnh một cái quan tài, cảm thấy cái quan tài này rất lạ.
Các cái khác đều là màu đen, nhưng cái quan tài này lại có màu đỏ rất chói mắt.
Không kịp nghĩ nhiều tôi lập tức chui vào trong quan tài. Bên trong quan tài này rất rộng, đủ chỗ cho hai thanh niên cường tráng. Bỗng chốc bên dưới cơ thể tôi dường như có thứ gì đó đang cử động.
Lẽ nào chủ nhân ngôi mộ này còn chưa ra ngoài? Tôi mở to mắt khiếp đảm quay mặt qua nhìn thấy một bàn tay đen sì đang đặt lên vai tôi.
Tôi định cầm kiếm bách quỷ lên phản kích nhưng không gian trong quan tài không đủ chỗ để sử dụng trường kiếm.
“Rắc rắc”
Cánh tay đó đã bóp lấy cổ tôi. Tôi liều mạng dùng cùi chỏ tay đánh mạnh vào n.g.ự.c nó nhưng dường như chẳng có tác dụng gì, nó vẫn bóp chặt lấy cổ tôi như cũ.
Rất nhanh sau đó một gương mặt đã thối rữa hiện ra trước mắt tôi, nó há to cái miệng đã thối rữa một nửa cắn vào cổ tôi.
Cổ tôi truyền tới cảm giác tê dại, mồ hôi túa ra, cơ thể trở nên cứng ngắc.
Tôi tự hỏi bản thân mình lẽ nào tôi phải chịu c.h.ế.t ở nơi này? Nếu c.h.ế.t như vậy thì thật không cam lòng.
“Bụp” một tiếng thanh trường kiếm rơi xuống đáy quan tài, thi quỷ đang cắn chặt cổ tôi bỗng chốc buông ra.
Người nó bỗng chốc đơ ra vài giây sau đó một tiếng “rắc” vang lên trong phút chốc cả người nó hóa thành tro bụi.
Chuyện này là sao?
“Xạt xạt xạt” Bên ngoài quan tài vang lên tiếng móng tay cào khiến người ta nghe mà rợn người.
Trong này tối om om, không khí bức bí vô cùng khiến tôi không thể trốn mãi.
Tôi vùng vẫy ngồi dậy bên trong quan tài đưa hai tay mò mẫn khắp bốn phía trong lòng hy vọng sẽ có thứ gì đó đại loại như cơ quan.
Mò mẫn một lúc lâu cũng chỉ sờ thấy mấy tờ giấy. Tôi cẩn thận mở hé nắp quan tài mượn ánh sáng yếu ớt để nhìn. Đây không phải là giấy bình thường, đây là bùa, trên bùa còn có các ký tự viết bằng máu.
Lẽ nào người trong quan tài này cũng giống như sư phụ, đều là đạo sĩ?
Sư phụ trước kia từng nói, khi chôn một đạo sĩ sẽ có rất nhiều loại pháp khí được bồi táng theo.
Tôi lập tức xoay người thu thập bùa rồi tiếp tục sờ mò xung quanh tìm tiếp, sờ mãi cuối cùng cũng chỉ tìm được một cây sáo trúc.
Trời ơi, ông trời muốn nhìn thấy Minh Dương tôi c.h.ế.t có phải không?
Vị đạo trưởng này lúc còn sống cũng nho nhã quá nhỉ? Tại sao cả một cái quan tài gỗ to vậy mà ngoài một cây sáo trúc không còn thứ gì khác?
Tôi nhìn kỹ cây sáo màu trắng phát hiện trên thân khắc một số chữ.
“Diệc hoan diệc chân, bách quỷ thính lệnh, quỷ địch nhất chu, bách quỷ câu tĩnh.” Đây là ý gì? Quỷ sáo? Tôi chưa từng nghe sư phụ nói qua, lẽ nào đây cũng là pháp khí? Tôi cẩn thận lau qua cây sáo mới nhìn rõ được hình dáng của nó.
Trong ánh sáng yếu ớt của khe hẹp tôi nhìn thấy cây sáo có màu vàng nhạt, toàn thân trong suốt như ngọc.
Tôi không biết thổi sáo, nhưng nhìn hình bóng thi quỷ trùng trùng bên ngoài nghĩ đằng nào cũng chết, trước khi c.h.ế.t phải thử một lần.
Tôi đặt cây sáo lên miệng dùng sức thổi.
“Tu tu tu.” Không ra cái âm điệu gì hết.
“Cạch cạch cạch” Thi quỷ bên ngoài dường như nghe được tiếng sáo bắt đầu lui về sau mấy bước. Tôi vui mừng khôn xiết thì ra vật này thực sự có tác dụng?
Chỉ cần dừng thổi là bọn chúng lại lao lên, còn dùng lực mạnh hơn lúc nãy.
Xem ra để dùng được cái quỷ sáo này không đơn giản. Tôi hít một hơi sâu, bắt đầu dùng lực thổi, thi quỷ bên ngoài lại lùi dần về sau.
Tôi cũng thuận thế đẩy nắp quan tài chui ra phát hiện Hạ Đông Hải cũng đã nhảy xuống đang đứng đằng sau đám thi quỷ.
“Kêu cậu đừng có nhảy xuống cậu vẫn cứ…” Tôi còn chưa kịp nói hết đám thi quỷ đó lập tức xông về phía tôi.
Tôi chỉ đành tiếp tục thổi, Hạ Đông Hải bịt tai chạy nhanh về phía tôi, cướp cây sáo trên tay tôi tiếp tục thổi thành giai điệu.
Cậu ta thổi sáo khiến tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn, thật không thể tin nổi cậu ta còn có cái tài năng này.
Thi quỷ nghe thấy giai điệu này thì lập tức lui về phía quan tài, từng con từng con một chui lại vào quan tài của mình.
Nghe tiếng quan tài đóng nắp cạch cạch cạch trái tim đang treo lơ lửng của tôi mới hạ xuống được.
Trán Hạ Đông Hải đẫm mồ hôi, nhìn thấy con thi quỷ cuối cùng vào trong quan tài đóng nắp lại cậu ta mới hạ cây sáo.
“Được đấy, cái đồ vật này thật lợi hại.” Tôi nhìn chằm chằm cây sáo cảm thán.
“Cậu không hiểu, thứ này gọi là quỷ sáo, không có tác dụng với người bình thường như chúng ta. Cái gọi là quỷ sáo chính là vũ khí của quỷ, âm thanh này chỉ có thể nhất thời mê hoặc bọn chúng." Hạ Đông Hải nhìn những chiếc quan tài này với vẻ mặt nghiêm túc nói.
Chỉ mê man một khoảng thời gian thôi sao? Vậy đám thi quỷ này vẫn có thể sẽ trở lại?
Tim tôi thắt lại: “Vậy đống bùa kia thì sao? Lẽ nào cũng không có tác dụng?”
Đống bùa trong túi có lẽ vì trải qua khoảng thời gian quá lâu đều đã mục ra rồi.
“Cậu lấy đâu ra vậy?” Hạ Đông Hải nhìn tôi.
Tôi lập tức chỉ vào quan tài màu đỏ kia, Hạ Đông Hải nhìn theo hướng tôi chỉ thấy th.i th.ể đã hóa thành tro bụi trong quan tài, nắp quan tài đã bật ngửa ra dưới đất.
Có hàng chục lá bùa tương tự được dán trên nắp quan tài.
“Vị này là cao nhân à?” Tôi nhìn đống bùa hỏi Hạ Đông Hải.