“Đồ ngốc, đời người sao có thế giống như lần đầu, đã qua rồi thì không quay lại được nữa, muội phí hết tâm tư, cuối cùng kết quả vẫn là vỡ nát tan tành.” Huyết lệ từ khóe mắt của Thanh Thanh rơi lên mu bàn tay của tôi.
Mu bàn tay tôi đau như bị bỏng, nhưng tôi không nỡ buông tay.
Cơ thể cô ấy rúc vào lòng tôi, tay tôi nhẹ nhàng đặt lên má cô ấy.
“Thanh Thanh, là huynh không bảo vệ tốt cho muội. Vì vậy, nếu có kiếp sau, không cần tha thứ cho huynh, nhất định không được tha thứ cho huynh.” Tôi ôm chặt Thanh Thanh, khóc như một đứa trẻ.
Hạ Đông Hải trầm mặc đứng bên cạnh, còn chưa kịp an ủi tôi, liền bị một cỗ khi đen bao vây,
Lệ khí này là Liễu Trường Minh? Tôi ôm lấy Thanh Thanh trong lòng, cảnh giác nhìn tứ phía.
Từ trong sương mù xám xịt một bóng trắng nhanh chóng đi về phía chúng tôi, tôi liền nắm chặt trường kiếm, nỗi căm hận trong lòng cháy hừng hực.
Liễu Trường Minh ngay từ đầu đã có ý định để tôi tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con, tâm kế của hắn làm cho người khác thấy sợ hãi.
“Cuối cùng ngươi cũng động thủ rồi?” Liễu Trường Minh quét mắt nhìn Thanh Thanh đang nằm trong lòng tôi: “Ngươi có biết ta đợi tên ngốc ngươi biết bao lâu rồi không?”
“Tất cả đều nằm trong dự tính của ngươi?” Tôi nắm chặt thanh kiếm trừ ma.
“Hừm, nếu không ngươi cho rằng tại sao ta lại để ngươi sống đến ngày hôm nay?” Liễu Trường Minh nói xong liền từ từ tiến về phía tôi.
Một luồng lệ khí ập tới, tôi đứng vững ở đó không cử động.
Liễu Trường Minh vừa đến gần, tôi liền vung kiếm trừ ma lên c.h.é.m không ngừng về phía hắn, tôi mặc kệ đó có phải là chân thân của hắn hay không chỉ giống như phát điên c.h.é.m Liễu Trường Minh thành từng mảnh từng mảnh.
Cuối cùng sức cùng lực kiệt, phát hiện Thanh Thanh vốn đươc tôi ôm chặt trong lòng đã không thấy nữa.
“Minh Dương mau dừng tay lại!” Hạ Đông Hải gọi to tên tôi.
Tôi thở một hơi mới dừng lại, phát hiện bản thân cả người toàn máu, nhưng lại không có chút đau đớn nào, giống như bị tê liệt rồi vậy.
“Minh Dương? Cậu đừng kich động, cậu hiện tại rất dễ nảy sinh hoang tưởng, đừng để bị Liễu Trường Minh khống chế cảm xúc của cậu.” Hạ Đông Hải nắm lấy cổ tay tôi. Cậu ấy nhìn thanh kiếm trừ ma nhuốm đầy m.á.u tươi thấp giọng nói: “Đây là bảo kiếm trừ ma chứ không phải dùng cho cậu c.h.é.m bản thân mình.”
“Tên ngốc! Ngươi cuối cùng cũng đã mắc bẫy, tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con của chính mình, cả đời này Thanh Thanh cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!” Lời nói của Liễu Trường Minh không ngừng vang vọng bên tai tôi.
“Ta phải g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, ta phải g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi!” Tôi đẩy tay Hạ Đông Hải ra, giống như bị đầu độc điên cuồng cầm thanh kiếm c.h.é.m lên người mình.
Hạ Đông Hải đánh rơi thanh kiếm, một nắm đ.ấ.m vung lên mặt tôi.
“Tỉnh táo lại chưa?” Cậu ấy trừng tôi, trong mắt toàn là tia máu.
“Minh Dương, cậu nên cảm thấy vui mừng, Liễu Trường Minh mang Mộ Thanh Thanh đi rồi Mộ Thanh Thanh còn có một cơ hội sống, cậu đừng quên, tim của MộThanh Thanh là do Liễu Trường Minh cho. Ở một góc nhìn khác mà nói, là hai con người hòa vào một cơ thể, Liễu Trường Minh nhất định sẽ tìm mọi cách làm Mộ Thanh Thanh sống lại.” Hạ Đông Hải không chút biểu cảm nhìn tôi, lạnh lùng phân tích.
Tôi ngơ ngác nhìn Hạ Đông Hải, thì ra cậu ấy đã sớm biết chuyện này?
“Đừng nhìn tôi như vậy, thật ra bố tôi đã sớm biết muốn g.i.ế.c Liễu Trường Minh thì bắt buộc phải g.i.ế.c Mộ Thanh Thanh.” Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm tôi: “Cậu làm được sao?”
GiếtThanh Thanh? Mắt tôi trừng to.
‘Việc của đứa bé, cậu không cần phải tự trách, dù đứa bé là con của cậu nhưng là đứa trẻ do người c.h.ế.t mang thai, đó là căn nguyên của cái ác không thể giữ lại.” Hạ Đông Hải nói xong liền dìu tôi ngồi sangg một bên.
“Vết thương của cậu, tôi thấy phải băng bó đàng hoàng mới được, nhưng tôi đã hết thuốc cầm m.á.u rồi.” Hạ Đông Hải nhìn bốn phía, vùng đất hoang sơ cằn cỗi, cỏ mọc không nổi này hái chút thảo dược là chuyện không thể nào.
Cậu ấy yên tĩnh nhìn tôi, cuối cùng chỉ có thể lấy miếng vải từ trong túi ra quấn lên miệng vết thương của tôi.
Tôi không còn cảm giác gì nhìn về phía trước, nghĩ lại lời Hạ Đông Hải đã nói.
Muốn g.i.ế.c Liễu Trường Minh phải g.i.ế.c Thanh Thanh trước? Nếu thật sự như vậy thì tôi phải làm như thế nào? Tại sao, tại sao ông trời lại trêu đùa tôi như vậy?
“Minh Dương, cậu không cần suy nghĩ nhiều quá, đến lúc đó thì sẽ có cách giải quyết thôi.” Hạ Đông Hải nói xong đứng dậy: “Hôm nay đổi lại cậu ở đây đợi tôi, tôi muốn xuống dưới tìm lão đầu.”
“Không được!” Tôi kéo Hạ Đông Hải lại, tư duy cũng trở lại: “Ở dưới quá nguy hiểm, cậu tuyệt đối không được đi.”
“Tôi bây giờ không sao rồi, cậu xem.” Hạ Đông Hải chỉ vào vị trí của xương bã vai, chỗ bị thối rửa quả nhiên đã đỡ nhiều rồi.
Tất cả là nhờ vào nội đan của Thanh Thanh, Hạ Đông Hải lại đưa miếng đá màu xanh cho tôi: “Cậu ngậm cái này ở đây đợi tôi.”