Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 421: Gian Kế Của Liễu Trường Minh (3)




Đầu ốc tôi trống rỗng, rõ ràng Liễu Trường Minh đã nói đứa trẻ này là quỷ thai do hắn tạo thành, sao có thể là Tiểu Bảo được? Không thể nào, nhất định là do Thanh Thanh quá nhớ thương Tiểu Bảo nên mới như vậy, đúng vậy nhất định là như vậy.
Khoảnh khắc đó, tim tôi đập nhanh vô cùng.
Mặt của Thanh Thanh xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, ngũ quan của cô ấy bỗng vặn vẹo, hai tay ôm chặt bụng, bụng cô ấy còn phát ra âm thanh kì lạ, âm thanh này càng lúc càng yếu ớt.
Máu chảy loang trên mặt đất, cơ thể Thanh Thanh lảo đảo, tôi lập tức ôm lấy cô ấy vào lòng?
“A a a.” Thanh Thanh bắt đầu hét lớn, hơn nữa bên trong cơ thể của cô ấy có một thứ gì đó đang muốn bò ra ngoài.
Hạ Đông Hải lập tức kéo quần áo của Thanh Thanh ra, cắn đầu ngón tay, vẽ lên bụng Thanh Thanh một lá bùa.
Người Thanh Thanh co lại, m.á.u chảy càng lúc càng nhiều, tôi hoảng hốt lau mồ hôi trên trán củaThanh Thanh, ngoài việc ngày ra tôi cũng không biết nên làm gì mới đúng.
Miệng Hạ Đông Hải lẩm bẩm: “Minh Dương, cậu, cậu xem xem, đầu của đứa bé ra chưa?”
Tôi gấp gáp chìa tay ra vén váy của Thanh Thanh, lúc tôi cởi váy cô ấy ra, da đầu tôi ngay lập tức tê rần.
Xuất hiện không phải là đầu của đứa bé, mà là một cái chân tím tái, mặc dù tôi không có học y, nhưng cũng biết đó là biểu hiện khó sinh.
Hạ Đông Hải trấn tĩnh thăm dò tình hỉnh xong, liền chìa tay dùng sức xoa bụng của Thanh Thanh, Thanh Thanh thống khổ kêu lên, hai tay nắm chặt mép của tấm bia.
“Hạ Đông Hải, câu muốn làm gì?” Tôi hất tay Hạ Đông Hải ra.
Bụng của Thanh Thanh đã bị Hạ Đông Hải xoa đến bầm tím, sự tức giận của tôi bỗng chốc trở thành đau lòng.
“Tôi năn nỉ cậu đó, cậu bình tĩnh lại chút đi, bây giờ quan trọng nhất là phải giúp Mộ Thanh Thanh trục cái thai c.h.ế.t ra ngoài.” Hạ Đông Hải nối xong liền lần nữa chìa tay ra.
“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Nhanh đến giúp tôi đi.” Hạ Đông Hải hét lớn về phía tôi.
Tôi hoảng loạn chìa tay ra đặt lên bụng Thanh Thanh, mặt cô ấy đầy mồ hôi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tôi, khoảnh khắc đó lòng tôi nhói đau.
Tôi giống như đao phủ, vô tình nghiền nát hi vọng duy nhất của Thanh Thanh.
Khoảnh khắc đưa bé được trục ra khỏi cơ thể Thanh Thanh, Thanh Thanh giống như sắp c.h.ế.t đi vậy. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Để muội… nhìn con.” Thanh Thanh yếu ớt kêu lên.
Tôi nhìn đứa bé trai bình thường ở dưới váy, lập tức ruột gan như đứt đoạn, cơ thể đứa bé ngoại trừ có chút tím tái, nhìn thế nào cũng không giống một quỷ thai.
Nhưng mà hiện tại đứa bé yên tĩnh nằm trong vũng m.á.u không chút động đậy, tay tôi run rẩy đặt lên cơ thể yếu ớt của đứa bé Mắt đứa bé nhắm chặt, lông mi dài giống y hệt Thanh Thanh.
“Tôi đã làm gì vậy? Tôi rốt cuộc đã làm gì vậy?” Nước mắt làm mờ đi hai mắt tôi, khoảnh khắc đó đến thở cũng làm cho tôi đau đớn tột cùng.
“Đưa con cho muội.” Đôi tay vô lực của Thanh Thanh chìa về phía tôi.
Tôi ôm lấy cơ thể vẫn còn độ ấm của đứa trẻ đưa cho Thanh Thanh, ánh mắt tràn đầy sát khí của Thanh Thanh bỗng chốc trở nên dịu dàng, cánh tay ốm yếu của cô ấy cẩn thận từng chút ôm lấy đứa bé.
Huyết lệ đã rơi lên má của đứa trẻ, cô ấy ôm lấy đứa bé nghẹn ngào, tiếng khóc đầy bất lực làm tôi hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t bản thân mình.
“Xin lỗi, Thanh Thanh …”
Tôi không biết bản thân mình còn có thể nói gì nữa.
“Hoa Diệp, huynh nhìn xem, con giống huynh biết bao nhiêu, con, giống hệt huynh, chiếc mũi rất cao, giống hệt huynh, còn có cái môi mỏng…” Thanh Thanh nhắn chặt mắt, sờ sờ cơ thể của đứa bé.
“Tiểu Bảo, con mở mắt ra nhìn nương đi, con mau nhìn nương đi.” Thanh Thanh cẩn thận lay nhẹ đứa bé sớm đã không còn hơi thở ở trong lòng.
Tôi quỳ trước mặt hai mẹ con họ, từ trước đến nay, tôi đều nhìn trước ngó sau, cẩn thận từng chút một, cuối cùng vẫn làm mọi việc thành thế này.
“Hoa Diệp, muội và huynh sẽ không bao giờ có nhà nữa rồi, đúng không? ”Thanh Thanh ngước mắt nhìn tôi, tóc mai của cô ấy trong chớp mắt biến thành tóc bạc, trên mặt cũng xuất hiện những vệt lốm đốm.
“Thanh Thanh, ta mang muội đi, rời khỏi nơi đây, con, chúng ta sẽ còn có con, chúng ta sẽ có nhà của chúng ta.” Tôi ôm chặtThanh Thanh.
Cô ấy an tĩnh nằm trong lòng tôi, nước mắt thấm ướt quần áo tôi, tôi có thể cảm nhận được cơ thể gầy yếu của cô ấy đang không ngừng run rẩy.
“Đời người chẳng qua chỉ là một giấc mộng hư ảo, muội ở trong mộng quá lâu rồi, quá mệt mỏi rồi.” Thanh Thanh gục đầu vào vai tôi.
Cơ thể tỏa ra mùi hôi thối của xác chết, mà mặt của cô ấy vẫn đầy những vết hoen.
Hạ Đông Hải lập tức quỳ xuống bắt mạch choThanh Thanh, cậu ấy nhìu chặt mày: “Tim của Mộ Thanh Thanh đang mất đi nhịp đập rất nhanh, mạch của cô ấy cũng rất yếu.”
“Thanh Thanh, Thanh Thanh, muội không được chết, Thanh Thanh.” Tôi ôm chặt lấy Thanh Thanh, kêu gào trong tuyệt vọng,
Cô ấy yếu ớt khép hờ mắt: “Hoa Diệp, nếu như chúng ta có thể trở về lần đầu gặp gỡ thì tốt biết mấy?”
“Xin lỗi, đều là lỗi của huynh.” Tôi biết bản thân đã không còn mặt mũi nào ở bên cạnh Thanh Thanh nữa, nhưng vẫn ôm hi vọng Thanh Thanh có thể vì tôi mà tiếp tục kiên cường.
“Thanh Thanh, chỉ cần muội không sao, chúng ta nhất định có thể quay lại, kiếp này huynh sẽ luôn bên cạnh muội, mãi mãi đều không xa rời, muội đừng rời xa huynh.” Tôi thật sự rất sợ hãi.
Giống hệt như lúc bố mất, tôi không biết làm sao mới tốt.